Chương 1.3

Cửa sổ vỡ nát, gió lạnh thấu xương. Đường Linh run lập cập.

Trên người nàng chỉ có một kiện xiêm y đơn bạc. Gió lạnh thổi đến khiến da đầu nàng tê dại.

Nhưng mà thân thể rét lạnh cũng không làm sao. Làm Đường Linh khó chịu đựng được chính là ngực đau quá.

Giờ phút này Đường Linh đã tiếp nhận xong ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ cùng đương kim hoàng đế là thanh mai trúc mã. Hoàng đế lúc đầu chỉ là hoàng tử của một phi tần, tất nhiên không thể làm Thái Tử được.

Nhà nguyên chủ trong tay cầm trọng binh trợ giúp hoàng đế làm Thái Tử. Cuối cùng hoàng tử làm hoàng đế, binh quyền chỉ sau phụ thân của nguyên chủ, lại không có phong thái tử phi là nguyên chủ thành Hoàng Hậu mà chỉ cho nguyên chủ làm một phi tử nho nhỏ.

Sau đó gϊếŧ cả nhà nguyên chủ, hoàng đế còn gọi người cưỡиɠ ɠiαи nguyên chủ, đổ cho nguyên chủ không giữ mình coi rẻ hoàng ân, phế bỏ phi vị.

Nghĩ đến đây trong lòng Đường Linh không khỏi cười lạnh. Tên cẩu hoàng đế này đúng là tên tra nam. Nguyên chủ cũng thật ngốc. Nếu nam nhân thích nàng, dù nàng bọc đến kín mít cũng muốn thao chết nàng.

Nguyên chủ đã nhiều năm làm thái tử phi, kết quả tra nam vẫn luôn lấy cớ chưa đoạt được đế vị nên tạm thời chưa viên phòng.

Nếu nàng là nguyên chủ có khi đã phát hiện ra tâm tư cặn bã của hắn.

Chỉ tiếc nguyên chủ rất si mê cặn bã, không nhìn thấu dã tâm của hắn.

【 ký chủ, nữ chủ sắp đến. Ngươi phải cẩn thận. 】

Tiếng bước chân vang lên, một đám thái giám cung nữ vây quanh một nữ nhân mặc cung trang minh hoàng sắc đi đến.

Nữ nhân này không phải ai khác, đúng là tỳ nữ của nguyên chủ Nguyễn Thanh Nhi.

Kết quả hiện tại tỳ nữ xoay người làm hoàng phi, một đầu búi tóc phi thiên cắm đầy bộ diêu kim thoa. Cung trang minh hoàng sắc được thêu phượng hoàng hoa lệ. Tuy rằng còn chưa phong làm Hoàng Hậu nhưng trên người mặc phượng hoàng thì hậu vị đã nằm trong lòng bàn tay.

“Đường Linh, xấu xí như ngươi thật đáng thương. Tấm tắc, bên trong lãnh cung có lão thử đi.”

Nguyễn Thanh Nhi đi đến bên người Đường Linh, vươn giày phượng đá đến trên người Đường Linh. Nàng ta vốn định nhìn đến bộ dáng vẫy đuôi lấy lòng của Đường Linh.

Nhưng mà Đường Linh trực tiếp đứng lên, nâng tay lên giáng một cái tát.

“Ngươi dám đánh ta?”

Nguyễn Thanh Nhi bụm mặt, đôi mắt trừng lớn.

Đường Linh vỗ vỗ tay, “Chính là đánh ngươi đó. Đừng quên, khế ước bán mình của ngươi còn ở trong tay ta. Cho dù hiện tại ngươi làm hoàng phi, nhưng chỉ cần nô tịch còn một ngày thì chính là nha hoàn của Đường Linh ta. Chủ nhân giáo huấn một con chó, có vấn đề gì sao? Căn cứ theo luật lệ hoàng triều, ngươi dám phản kháng thì phải bị ban 100 trượng mặc hình.”

“Ngươi chờ đó cho ta! Đường Linh, đừng để ta tìm thấy khế ước bán mình. Nếu không ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!”

Nguyễn Thanh Nhi muốn làm Hoàng Hậu đương nhiên không dám để chính mình bị gièm pha. Nếu để đám lão nhân triều đình biết, Hoàng Thượng khẳng định không giữ nổi nàng ta.