Chương 32: Bí cảnh nước sâu.

Đường Mộ Tri đứng trước cửa Kì Văn Quán, nàng nhìn lên những đám mây đen che ngang trời, những giọt mưa nặng hạt rơi xuống mái hiên, trở thành một dòng nước nhỏ.

Thời tiết như này nàng đã gặp qua ở Bắc Thanh Sơn, lúc đó vẫn còn sư tôn.

Đường Mộ Tri trầm mặc cúi đầu, vừa muốn bước ra khỏi cửa, đột nhiên có một chiếc ô che chắn đỉnh đầu nàng, tay áo người đó trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Sở Thính Vũ nói: "Không mở kết giới thì che ô đi."

Đường Mộ Tri ngẩn người, nàng xoay đầu nhìn Sở Thính Vũ đứng trước mặt nàng, giọng nói như thấm vào tim nàng, "Sư..."

"Đừng gọi sư tôn nữa." Sở Thính Vũ đè thấp giọng lại, "Nơi này đông người, ngươi thật sự không sợ bị phát hiện sao?"

Đường Mộ Tri nhận lấy ô từ tay Sở Thính Vũ, thấp giọng nói: "Không gọi sư tôn, thì gọi là gì."

Sở Thính Vũ: "...."

Đẩy người ta xuống là ngươi, bây giờ lại còn đưa ô cho người ta, cái này cũng thật mâu thuẫn.

Nhưng Sở Thính Vũ suy đi tính lại, rõ là đứa trẻ mình nuôi lớn, đưa một cái ô thì đã làm sao.

Nên Sở Thính Vũ đưa ô cho nàng, "Cầm lấy đi."

Lúc Đường Mộ Tri nhận lấy dù từ tay Sở Thính Vũ, chạm phải ngón tay lạnh buốt của nàng, "Thế sư tôn thì sao."

"Mở một kết giới nhỏ chặn mưa là được rồi."

Sở Thính Vũ xoay người tìm Tạ Đường, Đường Mộ Tri cầm cán ô, nhìn nàng một lát, mới cùng người của Ngũ Âm Phường tiến về giao khẩu kết giới thành Liên Mục.

Cửa khẩu kết giới thành Liên Mục là nơi ao tù nước đọng, đây là bí cảnh chỉ có ở Kì Văn Quán. Sở Thính Vũ cùng Tạ Đường đi đến nơi đó trước, Sở Thính Vũ triệu kiếm Kim Phong ra, tùy tiện vẽ vài đường, chớp mắt kiếm Kim Phong mở mặt nước ra, mặt nước như bị xé ra một không gian lớn, nhìn vào trong, có một tầng ánh sáng màu xanh đậm.

Đường Mộ Tri cùng những người khác cũng đã đến nơi, lúc này Sở Thính Vũ đã xuống nước, nước cực kỳ sạch và trong suốt, nàng chầm chậm nín thở dưới nước, sau đó vượt qua dòng nước, bơi vào cửa kết giới thành Liên Mục.

Trước cửa kết giới có mọt thứ ánh sáng lung linh, giống như những vũng bạc rải rác. Sở Thính Vũ xuyên qua mặt nước, nhảy lên.

Sở Thính Vũ lên bờ, dùng một chút pháp thuật nhỏ hong khô y phục, sau đó mới đánh giá xung quanh.

Bí cảnh Kì Văn Quán cũng không khác mấy với Kiếm Cốc Bắc Thanh Sơn, cỏ dại và dây leo rậm rạp mọc tươi tốt ở khắp nơi, e là còn có những linh thú không biết tên.

Người của Kì Văn Quán đi trước dẫn đường, Sở Thính Vũ cùng Tạ Đường mới đi được vài bước, bỗng có một bóng người lén lút đi đằng sau cái cây.

"Ai ở đó!" Tu sĩ của Kì Văn Quán lớn tiếng hét, không biết người đó có nghe thấy hay không hay là bị gì đó, mà lại chạy nhanh hơn. Hành động này đã thu hút sự chú ý cùng nghi ngờ của mọi người, vài tu sĩ vung kiếm lên, vây quanh người đó. Sở Thính Vũ thấy có chút lạ, nơi đây là bí cảnh của Kì Văn Quán, sao lại có người ngoài ở đây.

Ánh sáng mờ ảo khiến nàng khó nhìn rõ người kia, trong lúc đấu, mấy vị tu sĩ lợi hại đã bày ra kiếm trận, nắm kiếm quyết trong tay, nhìn thấy tình huống này người đó như thấy mình đã rơi vào tình thế tuyệt vọng, chùy sau lưng hắn đã rút khỏi vỏ, Sở Thính Vũ choáng váng ngay lập tức.

Thẩm Phi Uyên?!

Sao hắn lại ở đây?

Thẩm Phi Uyên đầu tóc rối bù, áo rách tả tơi, giống như hắn đã bị tra tấn rất nhiều, trên mặt không còn chỗ nào lành lặn. Hắn cắn răng lùi về sau, Tạ Đường nhìn thấy lập tức động thủ, Sở Thính Vũ vốn không kịp phản ứng, Tạ Đường dùng linh lực ngăn chặn kiếm trận của đám người.

Tạ Đường nói: "Đừng động thủ, là người của Bắc Thanh Sơn."

"Sư tôn, là Thẩm Phi Uyên."

Không biết từ khi nào Đường Mộ Tri đã đứng bên cạnh Sở Thính Vũ, nàng lạnh lùng nhìn về phía trước, một đôi mắt sáng như nước mùa thu, chiếc cổ trắng mịn.

Sở Thính Vũ ừm một tiếng, không nói gì thêm.

Lạ thật......có vẻ cả ngày hôm nay nữ chính đều không muốn tấn công nàng, ngược lại còn nói với nàng những lời "nịnh nọt".

Một kịch bản kì lạ đang diễn ra, không lẽ nàng không hận mình chuyện thác nước sao.

Sở Thính Vũ muốn hỏi hệ thống chuyện này là sao, nhưng tình hình trước mắt không kịp để nàng hỏi han hệ thống, vì ánh mắt Thẩm Phi Uyên tối lại, nhân lúc Tạ Đường không chú ý, trực tiếp bắt lấy nàng, tay còn lại nắm chặt con đường sống của nàng.

"Đứng im hết cho ta!" Thẩm Phi Uyên cười nham hiểm lùi về sau, cùng lúc nói nhỏ bên tai Tạ Đường: "Sư muội tốt của ta, thiệt thòi cho muội một chút rồi."

"Thẩm Phi Uyên ngươi..." Tạ Đường thật không ngờ Thẩm Phi Uyên lại đột nhiên bắt nàng làm con tin, Sở Thính Vũ thấy không hay, vội tiến lên, kiếm Kim Phong hiện ra trong tay.

"Thẩm Phi Uyên, ngươi vậy mà lại lấy đồng môn làm con tin." Sở Thính Vũ vung trường kiếm, hiện giờ Tạ Đường ở trong tay hắn, nàng không nên khinh suất, "Ngươi thật đê tiện."

"Thính Vũ đừng qua đây!" Tạ Đường mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, trên người Thẩm Phi Uyên lại có chút dấu hiệu hóa Ma.

Tạ Đường bình tĩnh nói: "Hắn là người của Ma giới."

Thẩm Phi Uyên nghe thấy câu đó, đầu tiên là chững lại một nhịp, sau đó cười không ngừng, biểu cảm trên khuôn mặt lại càng thêm méo mó, hắn hét lên: "Ta là người của ma giới? hahahahahaha——— Sư muội tốt của ta, sao đến bây giờ muội vẫn còn hồ đồ như thế? Sao muội không đi hỏi sư tỷ của muội, xem ai thật sự mới là người của Ma giới!!!"

Thẩm Phi Uyên ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, nhìn về hướng Sở Thính Vũ, những sợi tóc bẩn rớt xuống che đi một nửa mặt hắn, hắn tiếp tục nghiến răng: "Sở sư muội, sao không đi xem đồ đệ ngoan của nguôi? Tên đồ đệ này cũng thật tốt, lừa gạt ngươi, dựa vào một cái mặt thiện lương mà lừa ngươi lâu đến thế, ngươi vẫn không phát giác ra nó là Ma tộc!"

Trong lòng Sở Thính Vũ giật thót, không lẽ Thẩm Phi Uyên nhắc đến Đường Mộ Tri....nhưng sao hắn có thể biết Đường Mộ Tri vẫn còn sống, thẩm chí biết chuyện nội đan của nàng?

"Ngươi thả sư muội ra, có chuyện gì từ từ nói." Hiện tại Sở Thính Vũ chỉ có thể bình tĩnh mà trao đổi với Thẩm Phi Uyên, đồng thời muốn nói với các tông môn đừng manh động, "Nếu như ngươi đυ.ng đến muội ấy, chưởng môn cùng Tần Kỳ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

"Thế sao." Thẩm Phi Uyên cơ hồ không để ý, hắn đã bị thương nặng, sao lại sợ Triệu Lan và Tần Kỳ trong lời Sở Thính Vũ.

Xung quanh Thẩm Phi Uyên bỗng xuất hiện một vòng ma khí đen, ma tính lại rất mạnh, hắn đứng sát Tạ Đường, dùng giọng chỉ hai người nghe được: "Sư muội, đi cùng ta một đoạn đi, chỉ cần đến nơi an toàn, ta sẽ thả muội ra."

Tạ Đường căm ghét nói: "Thẩm Phi Uyên, ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi thế mà lại....."

"Xuỵt, ta biết sư muội có lòng tốt, nhưng làm việc tốt nên làm đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến Tây thiên (thương thì thương cho trót), muội giúp ta thoát khỏi đây há không phải tốt hơn sao?" Thẩm Phi Uyên kéo Tạ Đường lùi về sau, đột nhiên, có một bàn tay trắng đặt lên vai hắn.

Cho dù tố chất tâm lí của Thẩm Phi Uyên bây giờ có tốt đến mấy, thì cũng không thể kìm được sự hoảng sợ trong lòng, hắn ngoái đầu lại nhìn, đồng tử co rút dữ dội———một người mặc một chiếc áo choàng màu đen che đầu đang đứng bên cạnh hắn, thân hình không cao, nhìn không rõ dung mạo.

Người này thế mà có thể che giấu hơi thở xuất hiện ở đây!

Sở Thính Vũ hơi giật mình, sau đó quay đầu nhìn về hướng Đường Mộ Tri, chỉ thấy Đường Mộ Tri đã rút ra kiếm Ngọc Lộ, nàng nhìn bằng ánh mắt lạnh nói: "Là người một tháng trước moi tim người ở Kì Văn Quán, ta có giao đấu với hắn."

Không ít đệ tử của Kì Văn quán cũng nhận ra người này, mọi người kinh hô: "Là hắn, chính là tên gϊếŧ người moi tim!"

"Chính là hắn! Là hắn gϊếŧ đệ tử ngũ đại tông môn!"

"Mau bắt lấy hắn!"

【Hệ thống: Nhân vật cốt truyện đã khởi động....】

Sở Thính Vũ không có tâm trạng để ý thông báo của hệ thống.

Bí cảnh này sao lại biến thành Tu là rồi? Không phải đến hầm băng kiểm nghiệm thi thể đệ tử sao, sao đột nhiên nơi đây lại xuất hiện thêm Thẩm Phi Uyên cùng hắc y nhân moi tim nữa.

Chưa đọc qua tình tiết thế này khiến Sở Thính Vũ có chút bất an, nhưng Đường Mộ Tri lại tiến gần đến chỗ nàng, nói: "Sư tôn, người đến gần ta một chút."

Đường Mộ Tri tiếp tục nói: "Thân hình người này vô cùng quỷ dị, một tháng trước ta giao đấu với hắn, cảm thấy hắn có đặc điểm của Ma tộc, tu vi lại giống như có chính khí xâm nhiễm, rất kì lạ."

Ngươi của Ma giới, tu vi chính đạo.....

Sở Thính Vũ vẫn chưa nghĩ đến đâu, thì nhìn thấy hắc y nhân giơ tay lên, một luồng ma khí đen tuôn ra từ bàn tay hắn, giống như một vòng xoáy, như muốn cuốn tất cả người sống ở đây vào trong.

Lòng bàn tay hắn nhắm thẳng về Thẩm Phi Uyên, Thẩm Phi Uyên hoảng hốt, muốn chạy trốn, nhưng lại bị ma khí mạnh mẽ đó hút lấy không thể di chuyển. Dưới biểu cảm kinh hoảng của đám người, Thẩm Phi Uyên thét một tiếng chói tai, cơ thể nguyên vẹn nhanh chóng trở nên gầy gò hốc hác, da thịt cũng bắt đầu chùng xuống, như già đi mấy chục tuổi.

Người này thế mà lại lợi dụng việc hút linh lực người khác để tăng ma tính của bản thân!

Sở Thính Vũ không rét mà run, nhưng nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội cứu Tạ Đường, nàng lập tức bay lên, kiếm Kim Phong bên tay hóa ra vô số kiếm trận, thay nàng đỡ lấy tấn công của ma khí, chớp nmawts, nàng đã cứu được Tạ Đường.

Hốc mắt Thẩm Phi Uyên nứt ra, dưới sự tra tấn của ma khí, thần kinh của hắn bắt đầu điên dại, đám ma khí đó giống như đang cấu xé hắn, khiến linh hồn hắn như bị xé nát từng chút một.

Sở Thính Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Phi Uyên trong đám ma khí đó từ từ biến thành một đống bùn thịt nát xương tan.

Bí cảnh này còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng.

Hắc y nhân mặc áo choàng trùm đầu nhìn đống bùn xương nhão dưới đất, nhẹ nhàng mở miệng: "Không ngờ lại chết nhanh như thế, vô dụng, ta còn hi vọng ngươi giúp tôn giả tìm được viên hoán hồn thể cuối cùng nữa cơ."

Nghe thấy giọng nói này, Sở Thính Vũ chợt giật mình.

Mũ trùm đầu che khuất gương mặt, chỉ còn thể nhìn thấy thấy cằm cùng chiếc cổ trắng của nàng.

Là nữ, không phải nam.

Sở Thính Vũ nghe ra được giọng nói đó, nhưng nàng không dám tin.

Mồ hôi lạnh từ trán nàng rơi xuống, âm thanh này thật chói tai, giống như một thanh kiếm đâm vào tim, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Hắc y nhân xoay đầu qua, nhìn vào đám người đang cầm kiếm, mỗi một người ở đây đều nhìn nàng với ánh mắt hung hăn, giống như hận nàng từ trong xương tủy.

Nhưng ánh mắt này thay đổi, cuối cùng dừng trên người Sở Thính Vũ.

Hắc y nhân từ từ tiến gần, Sở Thính Vũ lùi về một bước, nhấc kiếm: "Đừng đến đây."

Hắc y nhân ồ một tiếng, "Sư tôn nghe không ra giọng của ta sao?"

Sở Thính Vũ cố gắng đè nhịp thở xuống, không dám phát ra một tiếng động nào.

Chỉ thấy hắc y nhân từ từ giơ tay lên, kéo mũ trùm đầu xuống, đầu tiên một đôi mắt phượng lộ ra, tựa như mặc ngọc bị ướt, dáng vẻ tươi đẹp động lòng người, nàng nói: "Sư tôn còn nhớ câu đầu tiên ta nói với người chứ?"

"Đệ tử Lục Minh Nguyệt." Lục Minh Nguyệt nở nụ cười ngây ngô, "Bái kiến sư tôn."

【Hệ thống: Một trong những nhân vật tuyến chính, "Lục Minh Nguyệt" đã hoàn chỉnh.】

—————————————————

**GÓC BÁN MANH: Cho mình xin một bình chọn nha :3**