Chương 36: Sợ sư tôn không cần ta nữa.

Sở Thính Vũ vừa lau nước mắt cho Đường Mộ Tri, vừa nghĩ Đường Mộ Tri lúc này thật đáng yêu, mắt vừa tròn vừa sáng, dáng vẻ ngoan ngoãn hiền hòa.

Đâu giống ba năm sau, lạnh lùng, như biến thành con người khác.

Ừm.....nhưng mà vẫn quan tâm đến mình.

"Có bị thương không?" Sở Thính Vũ thấy ngón tay Đường Mộ Tri dính máu, "Vi sư xem xem..."

Chiếc chuông Thúy Sinh trên cổ tay Đường Mộ Tri lắc lắc, nước mắt vẫn còn chảy, nàng lắc lắc đầu, "Ta không sao, sư tôn...."

Có vẻ như vừa trở về thác Quỷ Liễu, lần trước Sở Thính Vũ chỉ muốn đi theo cốt truyện, mà lần này lại không liên quan đến cốt truyện nữa.

Cô nhìn thấy mắt Đường Mộ Tri ướŧ áŧ, mưa rơi đọng trên lông mi, khiến mắt đau nhức.

Hóa ra nàng....vẫn luôn khóc sao.

"Thế không khóc nữa." Sở Thính Vũ thấy tim mình như bị giằng xé, thế mà lúc trước bản thân lại coi khinh nàng, cũng không phát hiện nàng vẫn luôn khóc, chỉ cố gắng không phát ra tiếng, cô sờ mặt Đường Mộ Tri, dịu dàng nói: "Không khóc nữa."

Sắc trời ảm đạm bao trùm mọi vật, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Ngũ đại tông môn tỉnh lại sau trận đấu, người đứng đầu trước đám người lên tiếng: "Đây....rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Sở Thính Vũ quay đầu nhìn, là Dương Thanh Tùng chưởng môn của Kì Văn Quán, hắn chau mày, có vẻ cũng đã bị thương, có một vệt máu nhỏ trên vạt áo.

Hắn đứng dưới cơn mưa phùn nói: "Chưởng môn Triệu Lan, có phải ông nên cho ngũ đại tông môn một lời giải thích không, tại sao ma tộc lại xuất hiện ở Kiếm cốc Bắc Thanh Sơn, còn có vị để tự vừa rồi là chuyện gì nữa...."

Triệu Lan nói: "Lần đại hội bái sư này xảy ra vấn đề, quả thật là sai xót của Bắc Thanh Sơn. Nhưng ma tộc hành sự quỷ dị, xảo quyệt, chúng tôi thật sự rất khó đoán trước, vẫn xin các vị đạo hữu cho Bắc Thanh Sơn chút thời gian, đợi chúng tôi trở về, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, giải thích rõ ràng với các môn phái...."

"Giải thích cái gì!" Đệ tử Đảo Tiên Linh khóc không ra tiếng, đại đệ tử hét lên: "Chưởng môn Đảo Tiên Linh....chết rồi!"

Trận chiến vừa nãy đánh đến trời đất u ám, có thương có tử, còn lúc này chưởng môn Đảo Tiên Linh đã không còn hơi thở ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, rõ là đã trút hơi thở cuối cùng.

Đường Mộ Tri nhìn thấy bất giác núp bên người Sở Thính Vũ, Sở Thính Vũ đứng lên, kéo Đường Mộ Tri ra sau lưng mình.

Vị bằng hữu này ngươi ăn nói kiểu gì thế? Chưởng môn Đảo Tiên Linh chết rõ là do Khúc Dạ, nghe ngươi nói như là muốn đổ lên đầu Bắc Thanh Sơn?

Triệu Lan vẫn thành khẩn: "Đối với lần ngoài ý muốn này, chúng tôi cũng rất đau lòng, nhưng ma tộc đột nhiên xâm nhập vào là điều không ai có thể dự liệu được, vẫn xin các đạo hữu của Đảo Tiên Linh có thể cho Bắc Thanh Sơn cơ hội giải thích...."

"Triệu Lan, cái khác không nói, nhưng vị đệ tử của Bắc Thanh Sơn vừa rồi là việc gì." Dương Thanh Tùng bịt chặt vết thương, hắn nhìn chằm người sau lưng Sở Thính Vũ, chất vấn: "Đệ tử Bắc Thanh Sơn thế mà lại là người ma tộc trà trộn vào, đây là sơ xuất sao, rõ là ma tộc sớm đã có mưu đồ!"

"Đúng! Vừa rồi chúng tôi cũng nhìn thấy rồi!" Người của Vân Khuyết Tông la lên: "Nội đan đệ tử thành ma, vậy mà đến hôm nay mới phát hiện, ma tộc thật thâm hiểm khó lường!"

"Không sai! Lẽ nào Bắc Thanh Sơn không muốn giải thích chuyện này sao?!"

"Cho đệ tử đã chết đi một câu trả lời!"

"Bắt buộc phải nhỏ cỏ tận gốc!"

Sở Thính Vũ nghe được những lời này chỉ muốn gào thét, không phải Đường Mộ Tri, là Lục Minh Nguyệt! Ả mới là nội gián của ma tộc!

Lục Minh Nguyệt, tốt hơn hết là bây giờ ngươi bước ra thừa nhận đi.

Nhưng Sở Thính Vũ nhìn đến Lục Minh Nguyệt trong đám người vẫn trưng ra dáng vẻ đáng thương, không có chút sơ hở nào.

Cái khó bây giờ là không có chút chứng cứ nào.

Trong lúc ồn ào, mọi người đều đang tức rất tức giận.

Khúc Dạ vừa đi, mũi nhọn liền chỉa về phía Đường Mộ Tri. Lúc đầu Sở Thính Vũ vẫn chưa nhận ra, Đường Mộ Tri đang bị mình chất vấn cùng chỉ trích, đồng thời cũng bị ngũ đại môn phái phỉ nhổ.

Đường Mộ Tri níu chặt ngón tay Sở Thính Vũ, Sở Thính Vũ có thể cảm nhận được Đường Mộ Tri đang run rẩy.

Nàng đang sợ hãi, chắc chắn nàng đang sợ hãi.

Sở Thính Vũ hít một hơi thật sâu, nàng quay người lại nhìn Đường Mộ Tri.

Trong ánh mắt Đường Mộ Tri vụt qua một tia hoảng loạn.

Sở Thính Vũ đã từng thấy ánh mắt hoảng loạn đó, chính là lúc cô vung tay nàng, nàng cũng lộ ra biểu cảm như thế.

Sở Thính Vũ vươn tay, lau đi nước mắt chưa khô bên má nàng, nghiêm túc hỏi: "Nói sư tôn biết, con có hay không."

Vết áo đã khô trên áo của Đường Mộ TRi bị nước mưa làm lem luốt, nàng cúi đầu nghẹn ngào: "Con chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Bắc Thnah Sơn, có lỗi với sư tôn....."

"Được." Sở Thính Vũ gật đầu với nàng, "Sư tôn tin con."

Sở Thính Vũ xoay người trầm giọng nói với mọi người: "Các vị đạo hữu xin đừng nóng vội, chuyện này đén giờ vẫn chưa được điều tra rõ ràng, hiện tại vẫn chưa thể cho mọi người một lời giải thích rõ ràng, những ta đảm bảo với các người, Bắc Thanh Sơn tuyệt đối sẽ không đùn đẩy trách nhiệm."

Một khoảng lặng, một giọng nói cất lên từ đám đông, "Ngươi nói hay quá nhỉ! Đây là đồ đệ của ngươi, đương nhiên ngươi sẽ bảo hộ nó!"

"Đúng thế, vừa nãy mọi gnười đều nhìn thấy, nội đan đệ tử Bắc Thanh Sơn thành ma, lẽ nào còn chưa rõ sao?!"

"Sở trưởng lão, ngươi thiên vị người này, lẽ nào ngươi cũng có liên quan đến ma tộc sao?!"

Ngươi cũng thật có thể suy một ra ba ha, chi bằng ngươi hoài nghi luôn cả Bắc Thanh Sơn luôn đi.

"Nói bậy cái gì đó!" Triệu Lan nghe thế tức giận, "Sở Thính Vũ là sư tôn thứ ba của Bắc Thanh Sơn, sao có thể là người của ma tộc!"

Sở Thính Vũ: "Được, nếu mọi người đều nhìn thấy rồi, vậy cũng khẳng định đã nhìn thấy Đường Mộ Tri cứu mọi người, nếu con bé thật sự là ma tộc, vậy sao lại ra tay cứu giúp?"

Một người khịt mũi: "Ma tộc hành sự quái đản xảo trá, ai biết được có phải đang diễn kịch hay không."

"Diễn cho ai xem?" Sở Thính Vũ khua tay áo, bình tĩnh lạnh lùng nói: "Ngũ đại tông môn đều có mặt, nếu như diễn hư chuyện, chẳng phải tự chuốc lấy họa sao?"

Dương Thanh Tùng nói: "Sở trưởng lão, chúng ta không phải không tin cô, nhưng hiện tại mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, nội đan đồ đệ cô hóa ma, cô nói thay nó như thế, chúng ta thật sự rất khó mà tin được."

"Hơn nữa người Đường Mộ Tri cũng không phải chúng ta, mà là cô," Dương Thanh tùng chậm rãi nói: "Chúng ta hoài nghi cô và nó, đây cũng là điều hiển nhiên."

Chuyện khó giải quyết rồi đây.....

Đột nhiên Sở Thính Vũ cảm thấy không được tin tưởng thật đáng sợ.

Lúc trước Đường Mộ Tri bị nàng đẩy xuống thác, bản thân cũng chưa từng cho nàng cơ hội giải thích, dù cho hôm nay Triệu Lan có thể bảo vệ mình, cũng chưa chắc bảo vệ được Đường Mộ Tri.

Sở Thính Vũ: "Vậy các người muốn thế nào."

"Nội đan Đường Mộ Tri hóa ma, tuyệt đối không thể giữ lại tại Bắc Thanh Sơn, càng không thể liên lụy đến các tông môn khác." Dương Thanh Tùng nói: "Vẫn mong Sở trưởng lão có thể đối xử công bằng, ma tộc vốn là đối địch với các tông môn tu tiên, đệ tử thành ma, tội không thể dung thứ."

Dương Thanh Tùng ngưng lại, một lần nữa dùng giọng đều đều nói rõ từng chữ: "Tội ác không thể dung thứ."

Sắc mặt Đường Mộ Tri trắng bệch, thoáng chốc tiếng huyên náo lấn át tiếng mưa ồn ào, nàng thấy mọi người dùng những lời lẽ gay gắt chuyển lên người Sở Thính Vũ, sợi dây đàn trong lòng Đường Mộ Tri, đã đứt đoạn.

Nàng cứng đơ ngay tại chỗ, nhìn Sở Thính Vũ một mình chống chọi vô vàng lời nói.....

Thật ra nàng thấy sư tôn kiên định đứng bên cạnh mình, không có ý muốn trách tội nàng, nàng đã rất vui rồi......

Trước nay chưa từng có ai tốt với nàng như thế, ngoại trừ Sở Thính Vũ.

Bỗng Đường Mộ Tri cất lời: "Đừng làm khó sư tôn nữa! Ta chấp nhận mọi hình phạt."

Đồng tử Sở Thính Vũ co rút lại, đứa trẻ ngốc này vừa nói gì thế?!

Hạt mưa trên không vừa nhỏ vừa dài, Đường Mộ Tri xoay người, nhẹ giọng nói với Sở Thính Vũ: "Xin lỗi, sư tôn, con đã giấu người chuyện nội đan hóa ma, thật ra ở bí cảnh Vân Khuyết Tông.....con đã biết rồi."

Thật ra ta cũng đã sớm biết rồi.

Trong lòng Sở Thính Vũ có chút cay đắng, cô nhìn thấy khóe mắt Đường Mộ Tri đỏ, bên gò má ướt, rốt cuộc là do nước mắt hay mưa, Sở Thính Vũ cũng không thể phân biệt được.

Sở Thính Vũ nghe thấy lời Đường Mộ Tri nói với mình: "Có lẽ sư tôn đã quên rồi, rất lâu về trước lúc ở Đình Châu, ta đã nói với sư tôn sau này sẽ không gạt người bất cứ chuyện gì nữa."

"Nhưng ta vẫn gạt sư tôn....." Tiếng mưa rả rích đã lấn át đi tiếng Đường Mộ Tri, nàng nghẹn ngào: "Ta biết sư tôn căm hận ma tộc, nhưng ta cũng không muốn biến thành thế này, ta chỉ là, chỉ là sợ sư tôn không cần ta nữa....."

Ngày đó đứng trước cửa phòng tiểu sư muội, nghe thấy cô nói phàm là những người có ma tính, đều không khác gì những thứ ma đạo ma tộc kia, khiến ta chùn chân lại.

Sư tôn, ta cũng không muốn như thế này, nhưng ta không biết tại sao.....vì sao lại là ta.

Ta chỉ muốn ở bên cạnh người.

Tiếng mưa, tiếng người, tiếng gió, giống như đột ngột biến mất giữa hai người.

"Đừng khóc nữa." Sở Thính Vũ đau lòng muốn chết, đây là đứa trẻ cô nuôi lớn, từ nhỏ tới lớn chưa nói nặng một câu, hôm nay lại bị đám người này hiểu lầm chỉ trích.

Nàng lau nước mặt hoặc là nước mưa cho Đường Mộ Tri, "Ngoan, đừng khóc nữa, sư tôn đều biết cả."

Lúc đầu sư tôn cũng không làm tốt, không biết nàng nghĩ nhiều đến thế.

Lúc trước đẩy nàng xuống thác, cũng chưa từng nghĩ một mình nàng cô đơn biết bao, tuyệt vọng biết mấy.

Sư tôn sẽ bảo vệ con, nếu không thể bảo vệ con được, thì đi cùng nhau thôi.

Trong mắt Đường Mộ Tri vẫn còn nước mắt, trước mặt là một màn sương mù lớn, mọi thứ đều mờ mịt, chỉ có Sở Thính Vũ là rõ ràng.

Sở Thính Vũ hít một hơi thật sâu, biết được mọi chuyện không thể cứu vãn.

Nàng giơ tay triệu ra kiếm Kim Phong, kiếm khí tăng mạnh, nằm trong tay nàng như được dâng trào linh lực, nàng gằn giọng: "Được, như ý muốn của chư vị———"

"Ta Sở Thính Vũ, hôm nay thanh lí môn hộ."

"Nội đan Đường Mộ Tri hóa ma, tội không thể tha." Sở Thính Vũ gằn từng chữ, giọng nói cũng đang run rẩy: "Hôm nay ta sẽ gϊếŧ nàng, cho chư vị một câu trả lời."

Những hạt mưa dày đặc tạo thành những lỗ bùn nhỏ trên mặt đất, những cành cây phía trên đầu rung chuyển điên cuồng, gió thổi qua, vô số hạt mưa rơi xuống.

Chỉ thấy Sở Thính Vũ nâng cánh tay, một luồng linh lực mạnh mẽ xông vào thân kiếm, Đường Mộ Tri bên cạnh lại rất bình thản, trên mặt thậm chí còn có nụ cười nhẹ.

Giống như lúc đại hội bái sư ban đầu, lúc nàng bái Sở Thính Vũ, kiên định nói: "Sở trưởng lão, ta muốn bái người làm thầy." cũng là nụ cười đó.

Đám người nhìn thấy kiếm khí càng ngày càng mạnh, mũi kiếm chỉa thẳng vào Đường Mộ Tri———ngay lúc mọi người tưởng rằng mũi kiếm sẽ đâm vào cơ thể Đường Mộ Tri, đột nhiên tay trái của Sở Thính Vũ phóng ra linh lực, lại làm gãy kiếm Kim Phong.

【Hệ thống: Chúc mừng, ngài đã thay nữ chính hoàn thành nhiệm vụ "Làm gãy kiếm Kim Phong", +500 điểm kinh nghiệm.】

Thác Quỷ Liễu sau lưng chảy ngược trắng xóa, tuôn thẳng từ vách đá Kiếm cốc thẳng xuống bên dưới, bọt nước bắn tung tóe, cuồn cuộn và ồn ào như sấm nổ.

Sở Thính Vũ xoay người ôm lấy Đường Mộ Tri, trước những có mắt kinh ngạc, cùng nàng nhảy xuống thác Quỷ Liễu!

"Thính Vũ———!!!" Triệu Lan cùng Tạ Đường đều ngơ người, đợi một lúc hồi thần mới bắt đầu hét thất thanh.

Nếu đã không thể bảo vệ nàng, thế thì cùng đi thôi.

—————————————————

**GÓC BÁN MANH: Cho mình xin một bình chọn nha :3**

CHÚC MỌI NGƯỜI TẾT DƯƠNG LỊCH VUI VẺ MỘT LẦN NỮA!! ƪ(˘⌣˘)ʃ