Chương 37.1: Hệ thống? Tác giả?

"Đại ca à———lệch cốt truyện rồi!"

Sở Thính Vũ lờ mờ mở mắt, nghe bên tai truyền đến một câu nói như thế.

Xung quanh mơ hồ, mình đang ở đâu đây?

Sở Thính Vũ xoa cái trán đau nhức, loạng choạng đứng lên, gắng gượng nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang trong một huyễn cảnh kì lạ.

Bên tai là tiếng nước róc rách, hơi nước mờ mịt vẫn còn trong không khí, Sở Thính Vũ chạm lên cánh tay mình.

Quái lạ, vết thương biết mất rồi.

Đường Mộ Tri đâu?

Sở Thính Vũ nhớ ra cô và Đường Mộ Tri cùng nhảy xuống thác nước, nhưng hiện tại chỉ còn một mình, hiện giờ cần phải đi tìm nàng.

Thế nhưng ngay lúc này, đột nhiên một người mặc áo choàng đen từ bên cạnh nhảy ra.

Từ lúc biết được Lục Minh Nguyệt là nội gián Ma giới, Sở Thính Vũ đã có bóng ma tâm lí với áo choàng đen, cô nhanh tay chưởng người nọ, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

Người nọ bị đánh lùi mấy bước, che ngực ho: "Cô, sao cô ra tay mạnh vậy...."

"Đừng xàm lông nữa, ngươi bắt Đường Mộ Tri đi đâu rồi." Sở Thính Vũ đanh mắt hỏi, linh lực bên tay lại cuồn cuộn nổi lên.

"Cô đợi đã, từ từ!" Người nọ thấy Sở Thính Vũ tính làm thật, vội cởϊ áσ choàng ra, lộ ra khuôn mặt thanh tú hiện đại, nói ra sáu chữ bảo vệ mạng sống đó, "Hướng dẫn nhân vật chính tu luyện."

Sở Thính Vũ ngây người, cô cau mày, mở miệng trong vô thức: "Khước Tiêu Dao?"

"Chính là tại hạ."

!!!

Như sét đánh ngang tai, nửa buổi, Sở Thính Vũ mới nghiến răng: "Hóa ra cô chính là Khước Tiêu Dao, tác giả drop truyện đó."

"Sao cô lại ở đây, cô đào hố không lấp, có chút lương tâm nào không?!"

Nhìn Khước Tiêu Dao cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tóc dài, mày đen dài, đôi mắt gian xảo, cô ngượng ngùng nói: "Cô tưởng tôi muốn dừng viết chắc, có nguyên nhân đàng hoàng mà..."

"Nguyên nhân gì." Sở Thính Vũ đã quyết nếu như vị tác giả này không nói ra một lí do chính đáng, thì cô thật không thể khống chế linh lực trong tay mình nữa.

Khước Tiêu Dao sợ hãi: "Không phải, cô không nghe ra tiếng của tôi sao?"

Tiếng nói.

Vừa nãy quả thật Sở Thính Vũ cũng không chú ý đến giọng nói của người này, dẫu sao tác giả đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, quá chấn động.

Nàng suy nghĩ một lúc, có vẻ giọng nói có chút quen....

"Vãi chưởng, cô là hệ thống!!!" Sở Thính Vũ phát hiện lần đầu cô nói tục.

Thật sự sốc nặng, Sở Thính Vũ cảm thấy số lần cô bị sét đánh hôm nay có hơi nhiều, đầu tiên là đứng trước mặt ngũ đại tông môn nhảy xuống thác cùng Đường Mộ Tri, lần hai là bước vào một huyễn cảnh kì lạ, bây giờ thế mà lại gặp tác giả!

Sở Thính Vũ: "Đây rốt cuộc...là chuyện gì."

Lúc này Khước Tiêu Dao lấy từ ngực ra một xấp giấy, đập xuống trước mặt Sở Thính Vũ, tố cáo: "Bà ơi bà đi sai tình tiết câu chuyện rồi hiểu không! Cô để Đường Mộ Tri tự mình nhảy thôi, sao cô nhảy theo làm gì? Nàng có hào quang nữ chính còn cô có không? Người ta ngã xuống gặp cao nhân, cô ngã xuống thì gặp ông bà!"

Sở Thính Vũ: "....."

Lúc đó nóng vội, nên nhảy theo luôn.

"Gánh không nỗi gánh không nỗi, tôi mới là người thảm nhất nè." Khước Tiêu Dao khóc lóc, cô ngậm ngùi nhặt bản phác thảo trên mặt đất lên.

Sở Thính Vũ nhìn theo Khước Tiêu Dao, khúc mắc trong lòng càng ngày càng lớn, cô nghi ngờ: "Cô đợi chút, chúng ta đang ở đâu đây, sao cô lại là hệ thống, còn có, Đường Mộ Tri đâu rồi?"

Khước Tiêu Dao nhìn Sở Thính Vũ: "Tôi biết cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng đây là sựu thật không thể giả, tôi cũng là nạn nhân, tôi có thể giải thích."

"Không tính thời gian lúc ta ở trong truyện, hai tháng trước đột nhiên xuyên vào truyện bản thân viết, yêu cầu ta đợi một người, hoàn thành nhiệm vụ cùng người đó mới có thể trở về thế giới thực tại."

Hai tháng trước.......

Sở Thính Vũ nhận ra lần cuối bộ truyện đó cập nhật là â tháng trước, lúc đó cô còn nói "Hai tháng mà tác giả vẫn chưa đăng truyện, đợi thêm một tháng nữa là có thể được hoàn phí V rồi."

"Sau đó tôi trở thành hệ thống, hơn nữa drop luôn truyện, trong tay chỉ còn có bản phác thảo nội dung và nhân vật." Khước Tiêu Dao ôm lấy đống giấy đó, khóc: "Còn một tháng nữa, còn một tháng nữa là tôi phải hoàn tiền rồi, nhưng hiện giờ tôi vẫn chưa quay về, xong tôi rồi, đọc giả sẽ gϊếŧ tôi mất, không những một đồng kiếm không ra mà còn bị đọc giả block."

"Quả thật cô sẽ bị đọc giả gϊếŧ, bởi thứ cô viết không phải sảng văn." Sở Thính Vũ lộ vẻ tức giận, "Tiểu sư muội mà nữ chính thích lại là nội gián ma giới, cô cũng hay lắm."

"Cái này thì..." Khước Tiêu Dao lùi mấy bước, gãi mặt và cảm thấy tội lỗi: "Thật ra lúc đầu tôi cũng đã báo trước rồi mà, tự cô đi một vòng mà vẫn không phát hiện ra sao. Lúc ở bí cảnh Vân Khuyết Tông, Lục Minh Nguyệt kêu Đường Mộ Tri đi nhanh thì đáng ra cô phải nhận ra rồi chứ, lúc tính mạng gặp nguy hiểm, mà lại đi cứu người khác, rõ là không hợp lí."

"Nàng ta muốn dẫn cô đến cứu nàng, sau đó tóm luôn cô cùng nội đan." Khước Tiêu Dao siết chặt tay.

Quả thật, lúc đó Lục Minh Nguyệt tưởng rằng Sở Thính Vũ là người có nội đan, nghĩ như thế thì rất hợp lí.