Chương 9: Sư tôn thật xinh đẹp.

Ngày thi đấu, hiếm khi bốn vị trưởng lão đều có mặt.

Sở Thính Vũ tưởng rằng Tần Kỳ bế quan còn 3 5 năm nữa, không ngờ đến nhanh như thế đã tỉnh lại, xem ra là lão yêu quái Triệu Lan gạt Tạ Đường.

Thẩm Phi Uyên ngồi trước mặt, làm Sở Thính Vũ thấy lạ, sao tên này còn chưa biến mất, nàng nhớ khoảng 1/5 cốt truyện thì hắn đã lãnh cơm hộp rồi.

Lúc này, Tạ Đường đứng ở trung tâm sảnh chính thấy mọi người đều đã đến đông đủ, hắng giọng nói: "Lần thi đấu này các đối thủ sẽ bắt cặp thi đấu bằng hình thức bốc thăm, vòng đầu tiên Thương Linh Môn đấu với Chu Môn Họa, Bạch Xuyên Môn đấu với Huyền Kính Môn, người chiến thắng sẽ tiến vào vòng thứ hai."

"Đại hội thí luyện giúp các môn va chạm nhau, có chừng mực." Tạ Đường tiếp tục nói: "Cho nên sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn nào, xin các vị yên tâm."

Aii, sư muội, nhớ kĩ lời muội nói, đợi chút nữa sẽ có 'việc ngoài ý muốn' xảy ra liền.

Sở Thính Vũ ngồi trên chiếc ghế bành gỗ tử đàn, nhàn nhã thưởng trà.

Nàng không vội, nàng vội vàng cái gì chứ, dù sao nhân vật chính lên đài, thần thánh đều phải nhường đường.

Trận đầu tiên là đệ tử Bạch Xuyên Môn đấu với đệ tử Huyền Kính Môn, Sở Thính Vũ cảm thấy có chút nhàm chán, đây không phải thi đấu mà là tán tỉnh nhau đi.

Huyền Kính Môn coi trọng lấy nhu khắc cương, Bạch Xuyên Môn vừa xuất kiếm, chớp mắt liền bị một lực đạo nhẹ nhàng tiếp được, nhưng Huyền Kính Môn không bao giờ đánh vào yếu điểm, bên này chưởng một cái, bên kia chưởng một cái, rõ ràng là có thể giải quyết trong thời gian nửa nén nhang, nhưng lại vòng vo mấy trăm hồi không dứt.

Đây có lẽ gọi là..... tùy tiện quăng mồi nhỉ.

Cuối cùng, đệ tử Bạch Xuyên Môn 'thua trận'. Sở Thính Vũ nghe được Tần Kỳ im lặng từ đầu đến giờ mở miệng, ánh mắt tránh né nàng, một mực nhìn về phía Tạ Đường, nhẹ nhàng nói: "Đường Nhi, nàng dạy dỗ đồ đệ thật tốt."

Tạ Đường nhẹ nhàng cười.

Sở Thính Vũ đột nhiên thấy không ổn, có ai để ý đến hai người này không, tại đại hội thi đấu mà lại cả gan liếc mắt đưa tình, sẽ ảnh hưởng xấu đến đệ tử!

Đại hội bái sư lúc trước, Tạ Đường cùng Tần Kỳ chỉ thu một đồ đệ, nên chỉ có một trận thi đấu.

Sở Thính Vũ thu nhận hai người, sẽ đấu hai trận.

Nàng quét mắt trong đám người, nhìn thấy Đường Mộ Tri vẫn đang nhìn mình, đành phải nhìn nàng cười một cái, gật gật đầu.

Trẻ con được thừa nhận thì sẽ trưởng thành.

Quả nhiên, Đường Mộ Tri được Sở Thính Vũ thừa nhận, xem ra nàng lại càng nghiêm túc hơn rồi.

"Chu Họa Môn_Đường Mộ Tri, Thương Linh Môn_Chu Dương." Tạ Đường rất nhanh đã đọc tên Đường Mộ Tri.

Nghe thấy lời này, Thẩm Phi Uyên ngồi một bên phe phẩy quạt trên tay, nói với Sở Thính Vũ: " Sở sư muội, ta nghe nói vị đồ đệ Đường Mộ Tri này của muội thiên phú rất cao?"

Sở Thính Vũ đạm mạc trả lời: "Thiên phú cao, bình thường cũng rất chịu khó."

Thẩm Phi Uyên cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Sở Thính Vũ nhớ tên Chu Dương này, hắn cũng là một đứa trẻ có thiên tư, nói về tu luyện thì Đường Mộ Tri luôn trên cơ, nên hắn sinh ra lòng ghen tị, đặt tâm tư sai chỗ.

Đường Mộ Tri nhấc kiếm gỗ lên đài, Chu Dương so với nàng có chút cao hơn, cánh tay thô lớn, nhướn mày, trông có vẻ không được kiên nhẫn.

Hai bên chắp tay thi lễ xong, trận đấu đã sắp bắt đầu rồi.

Sở Thính Vũ định giấu một món đồ trong tay, đợi lúc kết thúc trận đấu, Chu Dương nhất định sẽ dùng ám khí, nàng phải giúp Đường Mộ Tri ngăn chặn.

Sở Thính Vũ chạm vào chiếc nhẫn mặc ngọc trên ngón trỏ trái của mình, nàng vừa định tháo xuống, hệ thống liền phát ra một tràng âm thanh:【Cảnh báo nghiêm trọng, suy nghĩ vừa rồi của ngài làm lệch đi cốt truyện, nếu không tức thời dừng lại, sẽ chịu trừng phạt của hệ thống.】

Sai lệch cốt truyện? Tại sao chứ? Hệ thống ngươi bị điên à.

Sở Thính Vũ cảm thấy kì lạ, nàng nói thầm trong lòng: Lục Minh Nguyệt sẽ không thay Đường Mộ Tri đỡ ám khi đâu.

【Hệ thống: Đó là lựa chọn của nhân vật, không thể điều khiển, hệ thống chỉ có thể hạn chế ngài.】

Sở Thính Vũ: Nếu cứ như thế nhân vật chính sẽ trúng chiêu đó đại ca à.

Tuy nhiên, hệ thống sau đó đã khiến cô muốn hộc máu:【Nữ chính sẽ không sao.】

Trước đó nàng không trúng chiêu là do có người đỡ có được không?! Ai sẽ dâng mình làm lá chắn chứ!

Sở Thính Vũ vừa thở dài vừa cạn lời, chỉ có thể nhìn trận đấu bắt đầu.

Đường Mộ Tri nói một câu_đắc tội rồi, lập tức lao người về trước, tấn công chân Chu Dương, Chu Dương có phòng bị, nhẹ nhàng đỡ một chiêu, tiếp Đường Mộ Tri một chưởng gió.

Một đạo gió rất nhanh, nhưng Đường Mộ Tri lại phản ứng nhanh hơn, hướng kiếm gỗ xuống đất, phi nhanh đến sau lưng Chu Dương, ngay lập tức đánh cho hắn một kích!

Hay lắm! Quả nhiên là nữ chính, 2 3 chiêu liền nhận ra sơ hở của đối phương.

Nếu không phải có người ở đây, Sở Thính Vũ rất muốn tẫn cho hắn một trận! Đập chết cái tên gian dối!

Trận đấu này của Đường Mộ Tri là một điểm cộng lớn, hệ thống cũng đang điên cuồng thông báo:【+10 điểm kinh nghiệm, +20 điểm kinh nghiệm, +10....】

Đường Mộ Tri ra chiêu càng nhanh, thì bên này hệ thống lại càng nói nhanh hơn, nàng chỉ nghe được "kinh kinh kinh(nghiệm)....."

Mắt thấy Đường Mộ Tri cho Chu Dương một chiêu cuối cùng, cầm mộc kiếm hướng về ngực hắn chỉ cách ba tấc, trận đấu cuối cùng cũng kết thúc. Trận này vô cùng xuất sắc, đệ tử xung quanh bái phục không kịp, cả một quá trình Đường Mộ Tri biểu hiện rất thành thạo, đánh cho Chu Dương trở tay không kịp, một bên Thẩm Phi Uyên đang đen mặt, gân trên mu bàn tay nổi rõ.

Sở Thính Vũ nhìn về hướng Lục Minh Nguyệt, đứa trẻ đó vẫn trong đám người cười đùa cùng Đoạn Linh.

Muội muội à, ngươi sao vẫn còn tám chuyện thế! Sư tỷ của ngươi sắp trúng ám khí đến nơi rồi, ngươi thật sự không chú ý sao?

Lúc Sở Thính Vũ đang lo lắng không biết làm sao, mặt Chu Dương trở nên tối đi, hắn thừa lúc Đường Mộ Tri xoay người, lặng lẽ từ trong tay áo lấy ra hai chiếc phi tiêu, vung tay ném về phía nàng.

Sở Thính Vũ nghiến răng, thôi kệ đi, lệch hướng thì lệch đi, cùng lắm thì cũng trừ điểm kinh nghiệm thôi!

Kim Phong kiếm xuất ra, Sở Thính Vũ lập tức lao về trước, Đường Mộ Tri đột nhiên nhận thấy một trận gió sau lưng, một thân áo tím nhạt chặn trước mặt nàng.

"boong____"

Cũng chỉ trong một giây, Kim Phong kiếm chặn phi tiêu, phi tiêu mất lực rơi xuống đất.

Lòng ngực Sở Thính Vũ truyền lại một cơn đau, quả nhiên hệ thống đã bắt đầu trừng phạt nàng, cái hệ thống rác rưởi này, lần trước kêu Đường Mộ Tri dẫn độc, lần này còn muốn Đường Mộ Tri bị trúng ám khí, rốt cuộc là đang mưu tính điều gì.

【Hệ thống: Ngài đã bẻ lệch nội dung, -50000 điểm kinh nghiệm.】

【Hệ thống:Nội đan của nữ chính +10000 ma tính, -5000 thần tính.】

【Hệ thống:Chúc mừng đã kích hoạt được kỹ năng mới, nội đan của nữ chính đã thứ tỉnh, +200000 điểm kinh nghiệm, hãy tiếp tục cố gắng!】

Cái gì? Không phải đang trừ điểm sao, sao lại kích hoạt kỹ năng mới rồi? Sở Thính Vũ bị hệ thống nói đến mơ hồ.

"Sư tôn, người không sao chứ!" Đường Mộ Tri nhìn thấy phi tiêu bay đến, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nàng đứng sau lưng Sở Thính Vũ, tuyệt nhiên không biết được tình hình của Sở Thính Vũ, chỉ có thể lo lắng kéo tay nàng, "Sư tôn..."

Sở Thính Vũ xoa đầu an ủi nàng, xoay người lạnh nhạt nói với Thẩm Phi Uyên: "Đệ tử Thương Linh Môn không tuân thủ quy tắc, dùng ám khí với Đường Mộ Tri, nên giải quyết thế nào?"

Thẩm Phi Uyên cũng không ngờ được Sở Thính Vũ sẽ đỡ chiêu đó, hắn cười híp mắt thu quạt, không thật tâm nói: "Sở sư muội đừng tức giận, là sư huynh quản giáo không nghiêm." Sau đó cúi đầu nhìn Chu Dương nói: "Còn không mau dập đầu nhận tội với Sở trưởng lão."

Thẩm Phi Uyên ngươi được lắm, Chu Dương làm như thế không phải một tay ngươi ra lệnh sao, bây giờ phủi sạch sẽ.

Chu Dương khϊếp sợ, dập đầu mấy cái, kinh hồn bạt vía nói mình sai rồi.

Sở Thính Vũ nâng tay, vận lực, trong lúc mọi người đang ngây ngẫn, Chu Dương bị đánh bay xa nửa mét_đây thực sự là hạ thủ lưu tình rồi.

Chân của Chu Dương bị dọa sợ đến mềm nhũn, động đậy cũng không được, dáng vẻ giống như một tên ngốc.

Sở Thính Vũ lạnh lùng nói: "Dùng ám khí trong lúc thi đấu, không những làm mất mặt Thương Linh Môn, hơn nữa còn làm mất mặt cả Bắc Thanh Sơn."

"Cút xuống dưới đóng cửa suy ngẫm một tháng, phạt viết tâm pháp 300 lần."

Thẩm Phi Uyên không phạt, nàng không thể phạt sao? Để ta xem tên sư tôn rác rưởi này có vứt bỏ ngươi không.

"Sở sư muội, cần gì phải tức giận đến thế, nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện." Thẩm Phi Uyên nói một cách nhẹ nhàng, "Nhưng muội muốn phạt thì phạt đi."

Hắn nháy mắt với Chu Dương, "Còn không mau đi, ở đây lại làm Sở trưởng lão ngươi lại tức giận."

"Thẩm Phi Uyên, theo ta thấy tên đồ đệ này của ngươi thua rất không cam tâm." Sở Thính Vũ nhấc lên Kim Phong kiếm, lạnh nhạt nói: "Không bằng ngươi cùng ta đấu một trận, khiến đồ đệ ngươi thua tâm phục khẩu phục."

Sở Thính Vũ muốn tẫn Thẩm Phi Uyên không phải ngày một ngày hai, lúc trước đọc truyện đã không có hảo cảm với tên dung tục này, bây giờ đem đến tận cửa, không cần tốn sức.

"Sở sư muội nghiêm túc sao?" Thẩm Phi Uyên đứng dậy, nhìn một lượt Tạ Đường cùng Tần Kỳ, hai người họ vẫn không nói gì.

"Trong mười chiêu, chỉ cần ngươi đánh trúng ta thì tính là ta thua."

Mọi người đều ngẫn ra, đến Đường Mộ Tri cũng căng thẳng kéo Sở Thính Vũ, "Sư tôn...."

"Con qua bên kia đợi ta." Sở Thính Vũ nói xong, liền hỏi Thẩm Phi Uyên: "Ngươi có dám không."

"Sở sư muội muốn tỉ thí, ta đương nhiên phụng bồi." Thẩm Phi Uyên bay đến trung tâm đài đấu, mọi người đều sững sờ, đến Tạ Đường cùng Tần Kỳ cũng không biết tuồng này ở đâu ra, Thương Linh Môn cùng Chu Họa Môn bất hòa đã lâu, hôm nay Chu Dương công khai sử dụng ám khí, đã chọc vào Sở Thính Vũ.

"Mười chiêu, Sở sư muội, đừng trách sư huynh ức hϊếp ngươi."

【Hệ thống: Nội đan của nữ chính +20 ma tính.】

Sở Thính Vũ đơ một lát, sao ma tính lại gia tăng rồi.

Nhưng hiện giờ không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Phi Uyên đã xuất chiêu, Sở Thính Vũ nhìn rõ lỗ hỏng trong chiêu thức của hắn, trong phút chốc bay đến một vị trí khác, đồng thời chiếc nhẫn mặt ngọc trên tay cũng bị nàng ném ra ngoài.

Chiếc nhẫn văng vào đầu gối Thẩm Phi Uyên, khiến hắn cúi người, quỳ xuống, mọi người xôn xao.

Gậy ông đập lưng ông.

Đệ tử Thương Linh Môn sử dụng ám khí trước, Sở Thính Vũ chỉ trả lại chiêu này cho hắn.

Bây giờ Thẩm Phi Uyên không nhịn được nữa, hắn không thể ngờ đến tu vi cùng võ công của Sở Thính Vũ tiến bộ nhanh chóng, kinh hãi nhìn nàng.

Đã đấu được 7 8 chiêu, đừng nói đến đánh trúng Sở Thính Vũ, đến lại gần nàng còn chưa được, các đệ tử bên dưới cũng không biết, tưởng rằng chỉ là các trưởng lão tỉ thí cho vui, đều vui mừng mà vỗ tay, to tiếng hét Sở trưởng lão thật lợi hại.

Đường Mộ Tri nhìn thấy chiêu thức của Sở Thính Vũ lưu loát, giống như âm thanh thanh trong hang vọng lại, không khỏi thán phục tài năng né đòn của nàng.

Sư tôn thật lợi hại, cũng thật xinh đẹp.