Chương 10: Sư tôn ở cạnh ta mới ngủ được.

Trận đấu mười chiêu kết thúc, Sở Thính Vũ xoay người, đáp đất, động tác lưu loát, ngay cả quần áo cũng không dính một hạt bụi, ngược lại Thẩm Phi Uyên dính đầy tro bụi.

Nhìn Thẩm Phi Uyên hậm hực đi xuống, trong lòng Sở Thính Vũ chỉ nghĩ đến một câu_sáng khoái quá đi.

Từ khi đột phá đến Kim Đan hậu kỳ, nàng đã thích ứng hoàn toàn với cơ thể nguyên chủ, mặc dù chưa từng đấu tay đôi với ai, nhưng hiện tại đánh cho Thẩm Phi Uyên trở tay không kịp, nàng đột nhiên thấy bật hack cũng rất tốt.

Trận đấu giữa Sở Thính Vũ cùng Thẩm Phi Uyên làm tăng sự tự tin cho Lục Minh Nguyệt, nàng cũng thuận lợi vượt qua trận đấu.

"Sư tôn, lúc con xoay người có chút sơ ý." Lúc thí luyện kết thúc, Đường Mộ Tri nhặt lên chiếc nhẫn mặc ngọc dưới đất, đưa Sở Thính Vũ, nàng suy sụp nói: "Nếu không nhờ sư tôn, con nhất định là trúng phải ám khí rồi."

"Không trách con, là Chu Dương tâm thuật bất chính." Sở Thính Vũ nhận lấy nhẫn, đeo vào ngón trỏ, vỗ vỗ vai nàng.

Đường Mộ Tri nói: "Sư tôn, con có thể cố gắng hơn nữa, sẽ không để sư tôn vì con gặp nguy hiểm."

Nói xong, còn dùng ánh mắt kiến định nhìn nàng, "Sư tôn, tin tưởng con, con sẽ cố gắng trở nên mạnh hơn."

Sở Thính Vũ đương nhiên tin, ngươi là nữ chính mà, ngươi không mạnh thì ai mạnh.

Nhưng nàng không nói ra, chỉ gật gật đầu với Đường Mộ Tri, sau đó xoay người rời đi.

Nàng không để ý đến Đường Mộ Tri đang nắm chặt bàn tay sau lưng nàng, giương mắt lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Phi Uyên cũng đang mặt lạnh.

****

"Hệ thống, ngươi ra đây, chúng ta nói rõ chuyện thí luyện hôm nay." Sở Thính Vũ vừa về đến suối Linh An, đã lập tức đóng cửa lại cùng hệ thống ngồi lí luận.

"Rõ ràng là ta cố gắng cứu nữ chính, tại sao ngươi lại trừ điểm kinh nghiệm của ta?"

【Hệ thống nói đạo lí: Vì ngài đã làm trái cốt truyện.】

Sở Thính Vũ tức giận: "Nhưng nếu ta không ra tay, nữ chính sẽ bị thương, đây còn gọi là sảng văn sao?"

Hệ thống không cách nào trả lời, giữa không trung hiện ra dấu '...' .

【Hệ thống: Nữ chính sẽ không bị thương, trừ khi tự làm mình bị thương.】

Sở Thính Vũ: "Tại sao chứ?"

【Hệ thống: Do cô ấy là nhân vật chính, nên được hào quang bao bọc.】

Sở Thính Vũ muốn trào máu, thế là chuyện hôm nay mình làm đều là dư thừa?

Hệ thống vô cùng ân cần:【Mặc dù ngài đã làm lệch đi tình tiết truyện, nhưng mở được kỹ năng mới, cũng bù đắp được điểm kinh nghiệm bị trừ.】

Trừ điểm, cộng điểm, lại trừ, rồi cộng.....

Sở Thính Vũ cảm thấy như đang trong một vòng lặp, nàng lười tranh luận, lên giường nằm, định nhắm mắt ngủ một lát, liền nhớ đến việc nội đan nữ chính hôm nay.

"Đợi đã, ma tính cùng thần tính nội đan của nữ chính là chuyện gì?" Sở Thính Vũ bật dậy từ giường hỏi.

【Hệ thống: Do ngài vô tình khởi động, nội đan của nữ chính cũng được kích hoạt, về sau sẽ dựa theo mức độ hoàn thành nhiệm vụ của ngài để tăng giảm ma tính hay thần tính nội đan của nữ chính.】

Sở Thính Vũ: "Nếu như ma tính gia tăng sẽ thế nào?"

【Hệ thống: Ma hóa nội đan.】

"Ý của ngươi là nữ chính có thể biến thành đại ma đầu?" Sở Thính Vũ suýt chút nhảy cẩng lên, "Nhưng nàng ta là Lăng Quang Thần Quân chuyển thế mà, sao có thể nhập ma?"

【Hệ thống: Nội đan nữ chính lúc chuyển thế đã bị nhiễm ma tính, đương nhiên có khả năng nhập ma.】

Còn có vụ này hả!

Sở Thính Vũ cũng nghĩ đến nội dung trong truyện_Lúc Lăng Quang Thần Quân chuyển thế đầu thai, trong lúc chiến đấu nội đan trong cơ thể đã nhiễm ma tính, nguyên đan tiên gia thuần khiến đã bị nhiễm ma khí, mấy năm gần đây ma quân ma giới đều đang tìm kiếm viên nội đan này.

Truyện vẫn chưa kết thúc, không lẽ nữa đường nàng lại hóa ma rồi?

Không được, bây giờ nàng bắt buộc phải sắp xếp lại tình tiết, nhiệm vụ của này là giúp nữ chính tìm tình yêu đính thực cùng giải cứu thế giới, nếu nữ chính hóa ma thì đừng nói cứu thế giới, có thể sẽ là hủy diệt thế giới thì có.

***

Từ lúc đại hội thí luyện kết thúc, Đường Mộ Tri lại càng chăm chỉ luyện tập tâm pháp cùng kiếm pháp, trong hai năm từ Luyện Khí vào Trúc Cơ sơ kỳ, nàng thường cùng sư huynh sư muội xuống núi tu luyện, Sở Thính Vũ nhìn Đương Mộ Tri ngày càng trưởng thành bên cạnh mình, trở nên hoạt bát vui vẻ, khiến nàng cũng an tâm.

Aii, chỉ cần sau nầy nàng ta nhớ đến chỗ tốt của vị sư tôn này, tha cho nàng một đường sống là được.

"Sư tôn!" Trước khi Đường Mộ Tri đi ngủ, lại đến gian phòng của Sở Thính Vũ, nàng ôm lấy sư tôn, làm nũng: "Sư tôn, người có nhớ ta không?"

"Đứng có dáng đứng, ngồi có dáng ngồi." Sở Thính Vũ vỗ vỗ đầu nàng, "Còn nữa, đã khuya rồi đừng đến chỗ sư tôn náo nữa, trở về ngủ nhanh đi."

Đường Mộ Tri lập tức nhõng nhẽo: "Hôm nay sư tôn không giữ ta lại sao?"

Người đã 18 tuổi rồi, ngươi còn tưởng ngươi còn nhỏ như hồi trước sao? Ta ôm ngươi về phòng rất mất sức đó nha.

Sở Thính Vũ nghĩ mà cạn lời.

Đường Mộ Tri chai mặt nằm lên giường Sở Thính Vũ, dưới ánh nến lung linh, nàng thấy được phần gáy trắng nõn lộ ra, eo mảnh như liễu đưa trong gió, một tay có thể ôm trọn.

Nàng lo lắng tiến gần, xoa eo Sở Thính Vũ, nói: "Sư tôn, sữa bò của ta."

"Không phải lúc sáng đã đưa con rồi sao." Sở Thính Vũ mặc dù nói thế, những vẫn ngồi dậy lấy thêm một lon cho nàng.

Đường Mộ Tri nói: "Buổi sáng là buổi sáng, buổi tối ta cũng muốn."

Sở Thính Vũ tựa vào đầu giường, cầm ⟪Sách hướng dẫn sử dụng linh vật Bắc Thanh Sơn⟫ lên xem, Đường Mộ Tri uống sữa, đá chăn ra, khiến Sở Thính Vũ phải bao nàng vào chăn ôm trong lòng.

"Sư tôn đợi con ngủ, rồi ôm con về nha." Đường Mộ Tri trong lòng nàng nhắm mắt, toàn thân tràn đầy hơi ấm.

Sở Thính Vũ lặng thinh lật trang giấy, nhưng Đường Mộ Tri trong lòng vẫn không thành thật ngủ, luôn động bậy bạ, một chút thì ngửi tóc nàng, một lát lại sờ sờ chiếc nhẫn mặc ngọc trên tay nàng, Sở Thính Vũ bó tay nói: "Không phải muốn ngủ sao? Sao vẫn còn quậy phá."

"Sư tôn, người đang xem gì thế." Đường Mộ Tri lại gần.

"Xem sách liên quan đến linh vật." Sở Thính Vũ đưa sách lại gần chỗ nàng, "Bên trên vẽ các loại linh vật Bắc Thanh Sơn, có thể xem giải sầu."

Đường Mộ Tri lật vài trang, sờ sờ mũi, "Ta cũng muốn có...."

Sở Thính Vũ chỉ có thể đem sách tặng cho nàng, "Đem về xem đi."

"Cảm ơn sư tôn." Đường Mộ Tri vui vẻ cất đi, "Ta xem xong sẽ trả cho người."

Sở Thính Vũ ngồi dậy, khiến Đường Mộ Tri an phận nằm xuống, vỗ nhẹ lưng nàng, "Ngủ đi."

Bên ngoài gió lạnh mưa nhẹ, gối đầu hơi ấm như cũ, đầu giường còn treo một chiếc đèn chạm rỗng nhỏ, bên trong lấp lóe ánh vàng, Sở Thính Vũ thuận tay dập tắt, nhẹ nhàng vỗ về lưng Đường Mộ Tri, dỗ nàng ngủ.

Bất tri bất giác nàng đã ở Bắc Thanh Sơn lâu đến thế, Đường Mộ Tri càng ngày càng dính nàng, lúc trước là một tháng mới đến chỗ nàng ngủ mấy lần, bây giờ cách 2 3 hôm lại chạy đến, bắt nàng dỗ mình ngủ sau đó ôm về phòng. Nếu Sở Thính Vũ không chịu, nàng sẽ làm nũng, sư tôn, không như thế ta không ngủ được, người ở cạnh ta ta mới có thể ngủ ngon.

Đứa nhóc này được chiều đến mức hư rồi.....

Sở Thính Vũ vô cùng phiền não.

Nếu sự việc cứ diễn ra như thế, thì bản thân nàng thật sự sẽ trở thành người muốn gϊếŧ nàng sau đó moi đan, sau đó đẩy nàng xuống thác Quỹ Liễu, nàng ta nhất định sẽ rất thất vọng.

Nếu như không làm thế, nữ chính sao có thể khai triển tiếp nội dung cốt truyện định sẵn, nhận được chỉ điểm của cao nhân, sau đó thức tỉnh kí ức Lăng Quang Thần Quân vốn có.

Sở Thính Vũ thở dài một hơi, thôi vậy, không nghĩ nhiều nữa, đi một bước tính một bước.

Ngày tháng qua cũng thật nhanh, thường thấy Lục Minh Nguyệt đến tìm Đường Mộ Tri đi luyện kiếm, lúc trước không nhìn ra Lục Minh Nguyệt thích chơi với Đường Mộ Tri, lớn lên thì lại tiếp xúc nhiều hơn, ngược lại thì Đường Mộ Tri biểu cảm nhàn nhạt, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Sở trưởng lão." Đột nhiên bên ngoài lại truyền đến âm thanh của một vị đệ tử, Sở Thính Vũ ngẩng đầu lên, là đệ tử mọi năm đi theo Tạ Đường, Tiêu Tú.

Sở Thính Vũ buông Kim Phong kiếm xuống, thản nhiên hỏi: "Có việc gì?"

"Sư tôn kêu ta đến nói với ngài, nửa tháng sau sẽ đến ngày các đệ tử đến Kiếm Cốc tìm vũ khí." Tiêu Tú quy củ nói, tầm mắt nhìn thấp.

Sở Thính Vũ gật gật đầu, "Ừm, vất vả rồi."

Tiêu Tú thi lễ xong rời đi, Sở Thính Vũ lập tức đứng dậy, nàng cơ hồ muốn lệ rơi đầy mặt. Thật không dễ dàng gì, phim tình cảm của nữ chính cuối cùng cũng đến rồi! Tiểu sư muội Minh nguyệt ngươi phải nổ lực đó, ngươi sắp cùng nữ chính lấy vũ khí cặp rồi!

Thanh Mộng kiếm cùng roi Tinh Hà.

Đường Mộ Tri cùng Lục Minh Nguyệt.

Nhiệm vụ đầu tiên cuối cùng cũng có manh mối rồi!

Sở Thính Vũ thầm nghĩ tối nay có nên se duyên cho họ không, dù sao những chuyện như ngắn trăng đếm sao này nàng cũng đọc trong tiểu thuyết nhiều rồi, cũng nắm rất chắc phần trăm thành công.

Đường Mộ Tri vừa hết buổi học sáng, thường đến suối Linh An. Sở Thính Vũ vẫn còn đang bàn tính kế hoạch, nghe được mấy tiếng gọi sư tôn, mới quay đầu - "Mộ Tri, sao con đến đây?"

"Tan lớp sáng rồi, muốn qua thăm sư tôn một lát." Đường Mộ Tri lộ ra nụ cười, "Sư tôn, ta có làm bánh ngọt cho người, người có muốn thử một chút không?"

"Bánh ngọt gì thế?" Sở Thính Vũ bị hấp dẫn bởi bánh ngọt mà đi tới, chỉ thấy Đường Mộ Tri lấy từ sau lưng ra một hộp thức ăn màu nâu, bên trong là một đĩa bánh đậu tây cuộn*.

*Đậu tây cuộn: món này dùng đậu tây luộc lên, sau đó cán thành bột, cuộn bánh bên trong có nhân.

"Tay nghề không giỏi, làm không được ngon lắm." Lúc Đường Mộ Tri nói câu này, một thoáng ửng hồng trên má, "Chỉ có thể nhờ sư tôn giúp ta ăn thử."

Sở Thính Vũ nhìn bề ngoài cũng không tồi, liền lấy một cái. Đậu tây cuộn mềm dẻo, nhân bên trong cũng rất thanh đạm, Sở Thính Vũ bất giác cảm thác, nữ chính đến làm đồ ăn cũng ngon, đâu có giống mình, 20 tuổi hơn chiên một cái trứng cũng khét.

"Mùi vị rất ngon, đem cho sư tỷ cùng sư muội con ăn thử đi."

Đường Mộ Tri cười cười, "Phần này ta làm cho người, nếu họ muốn ăn ta sẽ làm lại phần khác cho họ."

Lúc này, Đoạn Linh cũng vừa luyện kiếm xong, liền đến suối Linh An. Nàng vừa vào cửa đã nhìn không được nói: "Sư tôn, trời nóng quá đi."

Hiện tại là giữa hè, đến không khí cũng nhớp nháp và nóng nực, chỉ có ở suối Linh An là vẫn còn mát được chút, nên Đoạn Linh vừa học xong liền chạy đến đây.

"Sư muội cũng ở đây sao?" Đoạn Linh phe phẩy quạt, nhìn thấy bánh ngọt của Đường Mộ Tri, nói: "Thì ra vừa tan lớp đã đến đây đưa bánh, ta còn tưởng muội có việc gấp gì nữa kìa."

"Đoạn Linh cũng thử một cái đi, bánh Đường Mộ Tri làm rất ngon đấy." Sở Thính Vũ ngồi trước bàn, vừa nghĩ đến chuyện Kiếm Cốc, dặn dò: "Đúng rồi, nửa tháng sau sẽ đến ngày đệ tử vào Kiếm Cốc tìm vũ khí, Đường Mộ Tri đi cùng Lục Minh Nguyệt, nhớ kĩ phải bảo vệ tốt sư muội."

Đường Mộ Tri gật đầu, "Sư tôn yên tâm, ta sẽ chăm sóc sư muột thật tốt."