Chương 11: Tạo cơ hội cho nữ chính.

Sở Thính Vũ căn dặn Đường Mộ Tri buổi tối nói với Lục Minh Nguyệt một tiếng, vừa lúc hôm nay là ngày tổng kết cuối tháng, nàng định nói vài câu sau đó giải tán, đem thời gian còn lại để cho Đường Mộ Tri cùng Lục Minh Nguyệt.

Tối nay gió thổi có vẻ mát, Sở Thính Vũ một thân tử y, tóc được buộc bằng dây vải trắng, lộ ra chiếc cổ trắng ngọc, nàng nghe mấy đệ tự nói về nội dung tu hành xong, còn nhắc nhở vài câu, mới nói: "Mộ Tri, một lát con cùng sư muội nói về chuyện Kiếm Cốc đi."

Đường Mộ Tri gật đầu, "Ta biết rồi, sư tôn."

Lục Minh Nguyệt chống cằm ngắm sao trên trời, Sở Thính Vũ nhớ nàng lúc nhỏ rất có hứng thú với tinh tú, cái gì mà Bắc Đẩu Thất Tinh, Tam Viên Nhị Thập Bát Tú, Sở Thính Vũ đã giảng cho nàng nghe rất nhiều lần, còn nói cho nàng nhận biết cách dùng Bắc Đẩu Thất Tinh xác định phương hướng.

"Thế sư tôn về nghỉ ngơi trước, không làm phiền các con nữa." Sở Thính Vũ xem thời gian cũng gần đến, liền chuẩn bị đứng dậy rời đi, ngước mắt lên nói: "Đoạn Linh đi cùng ta đi."

Đường Mộ Tri vừa nghe đến đây cũng đứng dậy theo, "Sư tôn, trời tối rồi, sư tỷ không quen đường suối Linh An, vẫn là ta đưa người về đi."

Sở Thính Vũ quơ quơ tay nói: "Con đưa sư muội về là được rồi."

Nói xong, liền cùng Đoạn Linh rời đi.

Sở Thính Vũ thong thả về đến suối Linh An, gió thoải một đường đi cũng rất thoải mái, sương mờ lợn lờ quanh suối, làm mờ đi bóng tối đêm đen. Sở Thính Vũ trong lòng nghĩ về hai người sau núi ngắm trăng cũng tốt, cũng tính là hoàn thành đoạn tình cảm trong truyện.

Nàng vừa định bước vào phòng, đột nghe thấy tiếng cảnh báo của hệ thống.

Một loạt âm thanh chói tai vang vọng bên tai nàng, Sở Thính Vũ bịt tai, chuyện gì thế, tại sao lại đột nhiên phát ra âm thanh này.

Nhưng hệ thống không trả lời nàng, luôn chỉ phát ra âm thanh cảnh báo.

Không lẽ là Đường Mộ Tri xảy ra chuyện gì rồi....

Sở Thính Vũ không yên tâm, đến bước vào phòng cũng chưa, nàng xoa thái dương vội vã trở về chỗ lúc nảy.

***

Đường Mộ Tri cùng Lục Minh Nguyệt vẫn ngồi bên bàn đá, nàng cùng Lục Minh Nguyệt nói xong về chuyện Kiếm Cốc, sau đó luôn nhìn về hướng Sở Thính Vũ đã rời đi, nửa ngày cũng chưa quay đầu.

Đột nhiên, hình như có cái gì đó từ từ tiến lại dưới ánh trăng, xuất hiện một cái bóng lớn dưới gốc cây. Vật đó nhúc nhích nhẹ vài cái, phát ra tiếng sột soạt vang lên.

Lục Minh Nguyệt muốn đứng dậy, chợt thấy một vật lông lá từ dưới gốc cây chui lên cấp tốc, nàng lau lau mắt, nhìn lại lần nữa, nơi đó đã không còn gì.

"Sư tỷ, hình như ta vừa nhìn thấy......" Lục Minh Nguyệt vẫn chưa nói xong, lại nghe thấy rõ tiếng vang hơn, đồng thời lộ ra biểu cảm khủng bố.

Đường Mộ Tri đột nhiên quay đầu, đồng tử co rút dữ dội.

"Quái vật" khổng lồ cùng đáng sợ nhìn chằm chằm nàng, "quái vật" này kéo theo chiếc đuôi lông lá, toàn thân trắng tuyết, mắt xanh lục sẫm, dáng vẻ như một con báo, nhưng mà cũng to quá đi chứ, ít nhiều cũng 8 thước (1.8m), bên thân còn có một cánh trắng, một khi dang cánh có thể che đi ánh trăng.

"Tiểu sư muội trước tiên đừng cử động." Đường Mộ Tri lập tức nói, con quái vật đó dừng ngay trước mặt nàng, nhưng chỉ nhe nanh nhìn nàng, không hề tiến đến.

Lục Minh Nguyệt sắp khóc đến nơi, nàng chưa từng thấy qua cái gì khủng bố thế này, lúc nảy sư tôn đã rời đi rồi, còn đâu người đến cứu các nàng nữa.

Quái vật chỉ há miệng, để lộ răng nanh trắng muốt, có một nhúm lông đỏ trên trán. Nó một bên nặng nề thở khò khè, một bên đối diện với Đường Mộ Tri, Đường Mộ Tri cau mày, từng giọt mồ hôi lộ ra trên trán.

Đợi đã, càng nhìn con quái vật này càng thấy quen..... Đường Mộ Tri nhìn chăm chăm nó, hình như bên trong quyển ⟪Sách hướng dẫn sử dụng linh vật Bắc Thanh Sơn⟫ sư tôn đưa có loại linh thú này, Bạch Vĩ Thú.

Đường Mộ Tri lập tức bình tĩnh nhớ về nội dung trong sách.

【Bạch Vĩ Thú: Linh thú. Ngoại hình là cáo, toàn thân trắng tuyết, răng tam giác, sắc nhọn, mọc so le, cao 6-9 thước, bên thân có cánh, sau lưng có đuôi, dùng để bay. Chú ý: Bạch Vĩ Thú bên ngoài hung tơn, nhưng tính tình ôn hòa, là linh thú ngoan ngoãn hiếm thấy.】

Đường Mộ Tri nhớ đến đây, cũng nhẹ nhõm được mấy phần. Nàng quơ tay thử vài cái, nhưng con thú đuôi trắng lập tức cảnh giác, tiếp tục nhe răng gầm gừ nàng.

Lục Minh sợ hãi, lập tức bật khóc, Đường Mộ Tri trong lòng một dự cảm không hay, chỉ thấy Lục Minh Nguyệt đã chạy đi, Bạch Vĩ Thú lập tức dang đôi cánh, nhảy qua Đường Mộ Tri, xông tới chỗ Lục Minh Nguyệt.

"Tiểu sư muội đừng chạy! Nó sẽ không tổn thương muội đâu!" Đường Mộ Tri gấp gáp chạy theo, nhưng không kịp nữa, Lục Minh Nguyệt lảo đảo, sau khi chạy được vài bước, liền vấp chân ngã xuống tảng đá.

Mặt nàng tràn đầy nước mắt, kinh hãi nhìn về phía Bạch Vĩ Thú, đồng thời nhặt đá trên mặt đất ném nó, "huhuhu, đừng qua đây! Đừng ăn ta..."

Viên đá đó tổn thương không lớn, nhưng con thú kia đã bị kí©h thí©ɧ bởi sự phòng bị quá mức này, nó há miệng, nhe hàm răng trắng, gầm gừ Lục Minh Nguyệt."

"Sư muội đừng———" Đường Mộ Tri còn chưa kịp chạy đến chỗ Lục Minh Nguyệt, trược mặt đột nhiên vụt qua một cơn gió màu tím—— Khuôn mặt Sở Thính Vũ phản chiếu ánh trăng bạc, nàng lạnh lùng mà nghiêm túc, tay giương Kim Phong kiếm, nàng cũng nhìn rõ được con linh thú này, lập tức nhận thức được, đồng thời dùng Kim Phong đánh bay mấy viên đá đó.

"Minh Nguyệt, đừng ném đá vào nó!"

Lục Minh Nguyệt nghe thấy tiếng Sở Thính Vũ, lập tức bỏ đá xuống, cũng không để ý đến Bạch Vĩ Thú trước mặt nữa, khóc gọi Sở Thính Vũ: "Sư tôn! Sư tôn cứu con!"

Ngươi đừng khóc chứ muội muội, không nên làm Bạch Vĩ Thú kinh sợ.

Sở Thính Vũ lập tức bay qua, đứng chặn trước mặt Lục Minh Nguyệt, Lục Minh Nguyệt ôm lấy Sở Thính Vũ khóc, "Sư tôn, huhuhu con sợ quá..."

"Sư tôn........" Đường Mộ Tri ngẩn ngơ nhìn Sở Thính Vũ.

Sở Thính Vũ an ủi Lục Minh Nguyệt, vừa nhìn về hướng Bạch Vĩ Thú trước mặt.

Bạch Vĩ Thú có cảm tình với Sở Thính Vũ, có lẽ vì nàng vừa giúp nó đánh bay mấy viên đá đó, nó lùi lại vài bước, ngồi xổm xuống đất, nhưng vẫn là tư thế phòng thủ.

"Sư tôn." Lục Minh Nguyệt sụt sịt, "Con sợ."

"Không sao không sao, Mộ Tri đâu?" Sở Thính Vũ nhìn xung quanh, Đường Mộ Tri đứng sau lưng linh thú, nghe thấy Sở Thính Vũ tìm nàng, liền chậm rãi đi đến, sợ kinh động đến Bạch Vĩ Thú.

Đường Mộ Tri thấp giọng nói: "Sư tôn, sao người quay lại rồi..."

Sở Thính Vũ đương nhiên không nói nnagf bị hệ thống réo quay lại, nàng đem Lục Minh Nguyệt đưa vào lòng Đường Mộ Tri, "Đem sư muội con về trước đi."

"Không được, sao có thể để một mình người ở lại đây..."

"Sư muội con còn nhỏ, con cũng không hiểu sao?" Sở Thính Vũ bó tay nhìn nàng, "Lúc trước cho con cuốn sách, trong đó có nói qua loại linh thú này, tính cách nó ôn hòa, sẽ không làm người bị thương."

Đường Mộ Tri cúi đầu, "Ta biết, nên ta không manh động..."

"COn không bị thương chứ." Sở Thính Vũ nhìn nàng, tiếp tục nói: "Lau nước mắt giúp Minh Nguyệt, đưa nàng về đi."

May thay Sở Thính Vũ đã thuộc cuốn sách hướng dẫn linh vật đó, nàng thu lại Kim Phong kiếm, đối mặt với loại linh thú ôn hòa Bạch Vĩ Thú, nhất định phải đem những vũ khí có tính sát thương nó đem cất đi, nếu không nó sẽ không dễ tiếp cận với con người.

Sở Thính Vũ chậm rãi bước qua đó, liền nhìn thấy chóm lông đỏ trên trán Bạch Vĩ Thú.

Hửm? Bị thương rồi?

Toàn thân Bạch Vĩ Thú trắng tuyết, không còn màu sắc khác, bây giờ trên trán không hiểu sao lại đỏ tươi, nghĩ lại sự cảnh giác cùng tiếng gầm gừ lúc nảy, e lè nó đã bị thương, sau đó mới đến Bắc Thanh Sơn nơi này.

Sở Thính Vũ từ từ giơ tay lên, hội tụ một dòng linh khí, Bạch Vĩ Thú cảm nhận được một dòng khí mát lạnh xung quanh, lập tức đi đến bên cạnh Sở Thính Vũ, đồng thời thu lại nanh vuốt.

Linh lực ẩm ướt tụ thành một quả cầu, dán lên trán Bạch Vĩ Thú. Vết thương màu đỏ được linh khí tẩy rửa, từ từ được chữa lành, Đường Mộ Tri ngẩn người nhìn chăm chăm, chỉ nghe Bạch Vĩ Thú rêи ɾỉ, vết thương trên trán đã biến mất.

Nó dùng cái chân lông xù cọ cọ Sở Thính Vũ, mới dang cánh, động vài cái rồi bay đi.

Sở Thính Vũ thở nhẹ một hơi, nàng quay đầu thấy Đường Mộ Tri cùng Lục Minh Nguyệt vẫn đứng đó, liền nói: "Không sao rồi, đó là một con linh thú của Bắc Thanh Sơn, vốn ở trong Kiếm Cốc, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện ở đây."

"Kiếm Cốc?" Lục Minh Nguyệt lộ ra biểu cảm kinh hãi, "Sư tôn, nơi đó không phải là nơi chúng con đi lấy kiếm sao?"

Sở Thính Vũ nói: "Linh thú bình thường ở nơi sâu nhất trong Cốc, nơi các con đi sẽ không gặp phải chúng nó."

Nhưng Lục Minh Nguyệt vẫn sợ sệt, không kìm nén được nức nở, vẫn chưa kịp hoàn hồn, Sở Thính Vũ thở một hơi, "Tối nay sư tôn ở cùng con, theo ta về suối Linh An......"

Đường Mộ Tri mặc dù lo lắng cho tiểu sư muội, nhưng lúc trước ở suối Linh An vẫn luôn là mình mà. Nàng mím môi, nói: "Sư tôn, còn ta thì sao...."

Sở Thính Vũ tưởng rằng nàng cũng bị thương, đưa tay lên trán nàng, "Sao thế, con cũng không thoải mái sao?"

Đường Mộ Tri lập tức gật gật đầu.

"Thôi vậy, ta đưa các con đi tìm Tạ Đường trưởng lão xem thế nào." Sở Thính Vũ nhướn mày.

Lụ Minh Nguyệt vừa nghe đến đây, liền nói: "Sư tôn, con không đi tìm Tạ Đường trưởng lão đâu......lúc trước con không nghiêm túc học thuộc tâm pháp khẩu quyết, bị Tạ Đường trưởng lão quở trách."

Tạ Đường ôn nhu như thế, cũng la mắng người khác sao.

Sở Thính Vũ giơ tay nhấn nhẹ vào ấn đường Lục Minh Nguyệt, "Sau nay chuyên tâm một chút, vậy sư tôn đưa con về trước."

Đường Mộ Tri quay về suối Linh An trước, vừa bước vào cửa, nàng đã thấy hộp sữa trên bàn.

Sư tôn còn chừa sữa cho nàng.

Trong lòng Đường Mộ Tri có một tia ấm áp, nàng yên lặng ngồi trước bàn, đợi Sở Thính Vũ về.

Đường Mộ Tri đương nhiên chưa ngủ, nàng đã quen đợi Sở Thính Vũ trở về.

Sở Thính Vũ mệt mỏi rã rời quay trở về, nàng vừa vào cửa, Đường Mộ Tri liền từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nhỏ tiếng xin lỗi: "Sư tôn, hôm nay ta không bảo vệ được tiểu sư muội, xin lỗi........."

"Đều lớn cả rồi, đừng có hở ra là ôm sư tôn." Sở Thính Vũ vỗ vỗ tay nàng, "Con không bị thương, Minh Nguyệt cũng không bị thương, sư tôn không có trách con."

Đường Mộ Tri buông nàng ra, "Sư tôn, thật ra con biết đó là Bạch Vĩ Thú, chỉ là lần đầu gặp nên không biết xử lí thế nào........."