Chương 12: Ta muốn đi cùng sư tôn.

Sở Thính Vũ nghĩ cũng đúng, trước lúc rơi xuống thác Quỷ Liễu Đường Mộ Tri vẫn là một đứa trẻ chưa trải sự đời, lần đầu tiên nhìn thấy một con linh thú hung tợn như thế, sợ hãi là điều thường tình.

"Sư tôn biết rồi, con ngủ đi." Sở Thính Vũ xoa xoa đầu nàng.

Có lẽ là Đường Mộ Tri uống nhiều sữa từ bé đến lớn, trên người hơi ngọt hương sữa, nàng dắt tay Sở Thính Vũ đến bên giường, nói: "Vậy sư tôn cùng con......."

Sở Thính Vũ đắp chăn cho nàng xong, chỉ chừa lại đèn lưu ly trước đầu giường.

Đường Mộ Tri nằm nghiêng, định nhắm mắt, lại nghe thấy thanh âm Sở Thính Vũ truyền đến, "Mộ Tri, hôm nay con thấy Minh Nguyệt sợ hãi, con...có lo lắng không?"

Sở Thính Vũ trong lòng tự nhủ rằng bản thân chỉ đang quan tâm tình cảm giữa các đồ đệ.

Đường Mộ Tri gối lên tay Sở Thính Vũ, nàng nói: "Ta lo, ta sợ tiểu sư muội bị thương."

Vậy là tốt. Xem ra chỉ trong những thời khắc nguy hiểm, mới có thể khơi dậy những cảm xúc ẩn giấu trong lòng.

"Vậy sau này con phải bảo vệ tốt Minh Nguyệt, không được để con bé bị thương." Sở Thính Vũ thuận theo, nhân lúc không khí ấm áp, rất thích hợp để tâm sự, "Sư muội rất thích chơi cùng con, con cũng nên chơi cùng nàng nhiều một chút....."

"Ta ở cùng sư muội, còn sư tôn thì sao?" Đường Mộ Tri chợp chớp mắt, "Y phục của sư tôn, chăn nệm của sư tôn, còn có cơm nước hằng ngày cùng bánh ngọt là ai làm cho sư tôn thế?"

"Vi sư cũng không phải không có tay, đương nhiên có thể làm được." Sở Thính Vũ gõ nhẹ đầu nàng.

"Nhưng nhiều năm như thế, sư tôn đều quen để ta làm hết rồi."

Sở Thính Vũ nghĩ thầm, rõ ràng là ngươi tự giành lấy, nếu không bản thân ta lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi như thế.

"Thôi đi thôi đi, không tranh luận với con." Sở Thính Vũ đắp chăn đến đỉnh đầu nàng, "Mau ngủ đi."

Đường Mộ Tri trong chăn trộm cười mấy tiếng.

***

Ngày đi đến Kiếm Cốc, vừa lúc trời mưa.

Tạ Đương đưa đệ tử đi trước, các sư tôn khác chậm một chút mới đến nơi.

Sở Thính Vũ đứng dưới hiên nhà, nhìn vô định về phía trước, bên tai là thanh âm hệ thống lạnh lẽo thông báo:【Sắp tiến vào cốt truyện quan trọng—"Hành trình đến Kiếm Cốc", xin ngài hãy chuẩn bị tốt.】

Ta chuẩn bị tốt cái gì chứ! Ta chỉ là người xem bên lề, câu này nên nói cho nữ chính biết thì hơn.

Sở Thính Vũ tiếp tục nhìn về phía trước, dòng nước chảy chầm chậm trên bậc đá, mưa rơi trên ngọn cây, đột nhiên, trong sương mờ gần cạnh suối Linh An bay ra một bóng màu trắng.

Đường Mộ Tri đạp mưa chạy đến, nàng vén vạt áo, toàn thân ẩm ướt, nhìn thấy Sở Thính Vũ lúc đó, ngay lập tức nở nụ cười trên môi, "Sư tôn, người đi cùng ta đi."

Sở Thính Vũ nhìn thấy vạt áo nàng gấp lại, theo thói quen vuốt thẳng giúp nàng, thấy lạ nói: "Không phải kêu con đi cùng Tạ Đường trưởng lão sao, sao lại quay về rồi."

"Ta sợ sư tôn một mình cô đơn, muốn trở về đi cùng người." Đường Mộ Tri lau những giọt nước trên trán.

"......."

Không đúng nha, theo nguyên tác không phải ngươi cùng Lục Minh Nguyệt đi chung sao? Quay về tìm ta làm gì chứ.

Sở Thính Vũ thở nhẹ một hơi, nghiêm túc nói: "Vào Kiếm Cốc là chuyện quan trọng, sao có thể nói về là về, đã nói với Tạ Đường trưởng lão chưa?"

Đường Mộ Tri thấy mặt nghiêm khắc của Sở Thính Vũ, cũng có chút sợ, nàng nhún nhún vai, thành thật nói: "Có nói qua rồi....nhưng Tạ Đường trưởng lão không cho ta trở về, ta lén trở về đó."

Sở Thính Vũ vừa nghe, thật sự cảm thấy Đường Mộ Tri làm càn, chuyện Kiếm Cốc quan trọng như thế, nàng ta lại lén quay về tìm mình, lỡ như chậm trễ thời gian Tạ Đường đưa đệ tử vào Kiếm Cốc thì phải làm sao.

"Con như thế là cho mọi người thêm phiền phức, có biết không." Sở Thính Vũ nhăn mày, "Trước lúc con đi không phải ta đã nói rồi sao, vi sư sẽ đi cùng các vị trưởng lão ?"

Đường Mộ Tri không nói lời nào, chỉ cắm mặt xuống đất.

Sở Thính Vũ chỉ sợ thời gian không kịp, nàng cũng không tiếp tục trách móc Đường Mộ Tri nữa, triệu kiếm Kim Phong, "Thôi được rồi, sắp đến giờ rồi, sư tôn ngự kiếm đưa con đi."

Nói xong, một tay ôm Đường Mộ Tri lên, ôm nàng một cách vững vàng.

Thi triển môt kết giới nhỏ chặn mưa, Kim Phong kiếm trực tiếp đi vào sương mây, Sở Thính Vũ truyền âm cho Tạ Đường—Đường Mộ Tri ở chỗ ta, thêm phiền phức cho ngươi rồi.

Không lâu sau, Tạ Đường truyền âm đến, trong mây mù mờ mịt, tiếng của nàng truyền đến lại rất thanh tao cùng nhẹ nhàng—Ta nói mà, sao lại tìm không thấy người, mau chóng đến đi.

Sở Thính Vũ lại ôm chặt Đường Mộ Tri hơn, như ôm một cọng lông, nhẹ bổng. Sau khi bay được khoảng 1 khắc (15p), Sở Thính Vũ từ trong mây mờ nhìn cảnh tượng bên dưới, cây cỏ xanh tươi, núi non trùng điệp, vách đá sâu trăm thước bên cạnh Kiếm Cốc, tất cả đệ tự Bắc Thanh Sơn đều đứng trước lối vào Kiếm Cốc, từ trên nhìn xuống chỉ như một chấm trắng nhỏ.

"Là Sở trưởng lão...."

"Sở trưởng lão sao lại ôm theo một người."

"Hình như là Đường sư tỷ......"

Sở Thính Vũ bình thản đáp đất, vừa buông Đường Mộ Tri ra, bên tai là tiếng nước thác đổ xuống từ vách đá.

Đợi đã, đây không phải là.....thác Quỷ Liễu sao.

【Hệ thống: Ngài đã đến phần trọng điểm của tình tiết cốt truyện, thác Quỷ Liễu.】

Sở Thính Vũ từ đó nhìn xuống, thác nước trắng xóa, từ vách đá đổ thẳng xuống dưới, nước bắn tung tóe trên những tảng đá, một dòng chảy bất tận, sóng nước dâng trào mãnh liệt, sâu không thấy đáy.

Nếu như ngã xuống dưới, thật sự còn có thể sống sao...

Sở Thính Vũ đến việc mình âm mưu cướp nội đan của Đường Mộ Tri, sau đó đẩy nàng ta xuống thác Quỷ Liễu, thật sự rất khó chấp nhận.

A a a, nàng thật sự không nghĩ sẽ làm như thế.

Dù sao nuôi nàng lâu đến vậy, lòng này thật sự chịu không nổi....

"Mộ Tri, đến đây." Tạ Đường đang gọi Đường Mộ Tri.

Không nghĩ nữa không nghĩ nữa. Sở Thính Vũ dừng lại suy nghĩ của mình, hôm nay đến Kiếm Cốc để nhận kiếm, tình tiết truyện sau này thì sau này nói.

Lúc này trước cửa Kiếm Cốc đứng đầy đệ tử Bắc Thanh Sơn, đều mặc y phục trắng ngăn nắp gọn gàng, ngang thắt lưng là thẻ bài tương ứng với sư môn của mình.

Sở Thính Vũ nhìn xung quanh một vòng, trừ các đệ tự đến góp vui, trong số đó có hơn 100 vị đệ tử là thật sự đến thu kiếm, có vài người đã bái sư 7 8 năm, chỉ thiếu việc nhận được kiếm của bản thân, nên tham gia từ năm này đến năm khác.

Trong Kiếm Cốc có những rừng cây cao lớn che hết mặt trời, những con đường nhỏ chông gai gập ghềnh, còn có những đầm lầy đáng sợ nhất, đầm lầy là nơi sâu nhất Kiếm Cốc, cũng là nơi cư ngụ của các loài linh thú Bắc Thanh Sơn, người bình thường sẽ không dễ gì gặp được.

Tạ Đường nhiều lần căn dặn các đệ tự không được tự ý một mình tiến vào đầm lầy ở Kiếm Cốc, nếu không sẽ gặp nhiều nguy hiểm khó lường.

"Lần vào Kiếm Cốc thu vũ khí có 3 địa điểm." Tạ Đường lấy trong cổ tay áo ra một tấm bản đồ, bên trên vẽ rất thần bí, cơ hồ toàn bộ đều là đánh dấu, nàng nói: "Địa điểm đâu tiên, cũng chính là nơi gần cửa vào nhất, đó là con mắt của tuyền thủy, nơi này đúc hơn trăm loại vũ khí, không có nguy hiểm gì xung quanh."

Lời này của Tạ Đường rất ba phải, mặc dù nói mắt của tuyền thủy không có nguy hiểm đến mạng người, nhưng cũng không an toàn lắm.

Sở Thính Vũ nhớ trong truyện viết, mắt tùy thủy sẽ phát ra mùi hương thu hút con người, mỗi một người sẽ ngửi được mùi khác nhau, người nào hít phải sẽ rơi vào mộng cảnh, cũng chính là "tâm thức hải". Mọi người sẽ ở nơi khúc mắt nhất tâm trí của bản thân, nơi khát vọng nhất của mình, có vài người ý chí không đủ kiên định, sẽ chìm trong tâm thức hải, đến khi có người thức tỉnh.

Mỗi năm, khi các sư tôn vào Kiếm Cốc đưa các đệ tử trở về, mắt tuyền thủy đã khiến một đám người ngủ đi.

Tạ Đường còn đỡ, kêu người cõng đệ tử trở về.

Còn 'Sở Thính Vũ' trong nguyên tác, mỗi người một đấm đánh tỉnh........

Các đệ tử bàn tán xôn xao, vài người chỉ đến Luyện Khí nên quyết định đi đến mắt tuyền thủy, dù gì nơi đó cũng là nơi đơn giản nhất, chỉ là rơi vào tâm thức hải.

"Địa điểm thứ hai, động Thiên Thạch." Tạ Đường tiếp tục nói: "Động Thiên Thạch cách cửa vào Kiếm Cốc 7 8 mét, bên trong có một cái cây cổ thụ, bên trên có treo rất nhiều loại vũ khí cho các vị lựa chọn, hơn nữa trong động có rất nhiều loại linh hoa linh thảo, nếu cần cũng có thể hái về."

Động Thiên Thạch là nơi đồ đệ của Tạ Đường yêu thích, bởi vì môn hạ của Tạ Đường đa số là y tu, so với vũ khí, bọn họ càng quan tâm đến đám linh thảo linh hoa kia hơn.

Nhưng cấp độ nguy hiểm của động Thiên Thạch không vì thế mà giảm đi, nếu muốn lấy được vũ khí thì phải đánh bại linh thú trấn giữ cây cổ thụ, mỗi năm linh thú không giống nhau, năm trước là một con cự xà, miệng đầy răng nhọn, đám để tự bị xọa xém chết, đều không dám đi, kết quả năm ngoái là một con mèo mướp, không có khả năng công kích, người đến cũng vì thế mà chiếm được một món hời lớn.

Linh thú trong độn Thiên Thạch là do chưởng môn thả vào, không thể không nói Triệu Lan thật có mùi ghê tởm.....làm đủ kiểu để dọa đám đệ tử.

Sở Thính Vũ nhớ rằng Đường Mộ Tri cùng Lục Minh Nguyệt tìm được vũ khi ở trong động Thiên Thạch, lúc đó ý chí Đường Mộ Tri kiên định, nên không ở mắt tuyền thủy chìm vào tâm thức hải, chỉ đến khi nhìn thấy Lục Minh Nguyệt mê man ngủ, ý niệm của nàng có chút dao động.

Nhưng rất nhanh nàng đã tỉnh lại, sau đó gọi Lục Minh Nguyệt tỉnh dậy, hai người cùng tiến vào động Thiên Thạch.

"Địa điểm thứ ba tạm thời đóng cửa, cũng không thiết phải giới thiệu đến." Tạ Đường thu lại bản đồ, "Cửa vào Kiếm Cốc có ta cùng Sở trưởng lão canh giữ, nếu trong giữa chừng có ai muốn rút lui lần thí luyện này, có thể dùng truyền âm tâm pháp cho ta hoặc Sở trưởng lão, chúng ta sẽ đi đón các ngươi ra ngoài."

Sở Thính Vũ lúc này đã ngồi tại cửa vào Kiếm Cốc, nàng cảm thấy mình giống như người soát vét trước cổng ra vào.

Trước mặt có một chiếc bàn gỗ đỏ, trên bản có trà cùng cuộn ghi chép, xung quanh còn có kết giới nhỏ chắn mưa, nàng chỉ thiếu một cái kèn thôi.

"Mỗi người nhớ kĩ mang theo thẻ bài, đây là con đường duy nhất để các ngươi liên lạc với sư tôn của mình." Tạ Đường dặn đi dặn lại: "Thẻ bài đều đã được làm phép, có thể ghi lại toàn bộ quá trình của mọi người."

Sở Thính Vũ dõi theo Tạ Đường, ngẩng đầu nhìn về phía trước, Tần Kỳ và Thẩm Phi Uyên đã đến, chỉ thấy Tạ Đường gật gật đầu với Tần Kỳ, Tần Kỳ liền cuối đầu niệm một câu khẩu quyết, vung tay áo, một bức tranh khổng lồ xuất hiện trong không trung.

Bức tranh này là bên trong Kiếm Cốc, hiện tại mỗi lối vào đều có 1 chấm đen nhỏ, mỗi chấm đen đều mang một cái tên, chỉ cần đệ tử hành động bên trong Kiếm Cốc, lộ trình của người đó sẽ xuất hiện trên bản đồ.

Nếu muốn biết tình hình chính xác của đệ tử, chỉ cần thi triển một tâm pháp nhỏ, chỉ cần nèm lộ trình lên tấm kính phóng to bên cạnh, sẽ nhìn thấy được hình dáng của đệ tử.

Sở Thính Vũ bất giác cảm thán, kĩ thuật của Bắc Thanh Sơn cũng mạnh quá đi chứ, mọi chuyện đều chu toàn.