Chương 13: Sư tôn trong tâm thức hải.

Đường Mộ Tri nhìn thấy Sở Thính Vũ ngồi bên kia, thong thả cầm lên tách trà, có lẽ lúc nảy đi gấp, ăn mặc phong phanh, mưa lâm râm thổi vào khiến y sam của sư tôn ướt một mảng nhỏ, hiện ra một làn da trắng.

Đường Mộ Tri quay đầu lại, không nhìn Sở Thính Vũ nữa, chỉ nghe Tạ Đường tiếp tục nói: "Nếu như đã chuẩn bị xong hết, là có thể tiến vào Kiếm Cốc."

Các để tự cúi đầu chào, lần lượt tiến vào Kiếm Cốc.

Đường Mộ Tri tìm thấy Lục Minh Nguyệt trong đám người, nói với nàng: "Tiểu sư muội, đi theo ta đi, nếu như trên đường có gặp phiền phức chúng ta có thể cùng nhau ứng phó."

Lục Minh Nguyệt lập tức gật gật đầu, nắm chặt tay Đường Mộ Tri.

Khoác tay rồi khoác tay rồi?

Bề ngoài Sở Thính Vũ không chút lay động, nội tâm lại vui mừng nở hoa, vừa nảy nàng không nghe được hai người nói gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của hai người, có lẽ là kết giao rồi.

【Hệ thống: Nữ chính nhận được tín nhiệm của Lục Minh Nguyệt, +200 điểm kinh nghiệm.】

Sở Thính Vũ vừa nghe tiếng hệ thống cộng điểm, trong lòng càng chắc chắn hơn.

Chỉ cần Đường Mộ Tri cùng Lục Minh Nguyệt cùng nhau lấy được vũ khí, điểm kinh nghiệm của nàng sẽ càng được tăng thêm.

"Sư tôn, ta sẽ bảo vệ tốt tiểu sư muội." Đường Mộ Tri lúc đi qua Sở Thính Vũ, quay đầu lại nói với nàng; "Sư tôn phải chờ ta trở về."

"Đi đi." Sở Thính Vũ lão luyện huơ tay.

Đi đi, đi đi, đi tìm Thanh Mộng kiếm của ngươi đi.

Trước mặt Kiếm Cốc là một mảng dương mù dày đặc, đám người phải xuyên qua sương mù trước, mới có thể đến mắt tuyền thủy.

Sở Thính Vũ nhìn thấy những chấm đen trên bức họa thưa dần, một vài đệ tử vẫn chưa đến được mắt tuyền thủy, đã mất phương hướng trong sương mù.

Các bạn à, đây là học nghệ không thông mà dám ra chiến trường sao. Sở Thính Vũ trầm mặc lắc đầu, có vài người thật sự không được, đừng nói đến thu kiếm, tìm phương hướng cũng mất sức.

Nhưng mà nàng không lo lắng về Đường Mộ Tri cho lắm, dù gì nàng ta có thực lực, thêm hào quang nữ chính, khẳng định sẽ an toàn đến được động Thiên Thạch.

Đám người đứng theo nhóm hai nhóm ba người trong Kiếm Cốc, không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi màng sương dày, Đường Mộ Tri xoa xoa mắt, sương ẩm, khiến mắt nàng khó chịu, nhớp nháp.

Đột nhiên, phía trước truyền đến âm thanh ding dong của thanh tuyền, đệ tử hào hứng vì âm thanh phát ra: "Đây là mắt tuyền thủy, chúng ta đến rồi!"

Mắt tuyền thủy quả nhiên cách cửa vào không xa, họ nhìn thấy trước mặt có một bể đá khổng lồ, có một vài thanh tre dài đặt bên mép hồ, nước suối nhỏ giọt chảy ra từ đó, còn những ngọn tre đều bị lá cây che khuất, chỉ nghe thấy tiếng tí tách chảy lên đám cỏ dại cùng tảng đá gai mọc um tùm.

Giờ khắc này linh kính bên ngoài đã hiện rõ dáng vẻ của các đệ tử, Sở Thính Vũ thấy Đường Mộ Tri rất cẩn trọng, nàng chắn trước mặt Lục Minh Nguyệt nói: "Trước tiên đừng qua đó, quan sát xung quanh đã."

Không tồi.

Sở Thính Vũ gật gật đầu vui vẻ.

Một đám trẻ ngốc, các ngươi nào dễ dàng gì mà tìm được mắt tuyền thủy, họ tưởng Tạ Đường trưởng lão ăn chay sao.

Trong truyện, Đường Mộ Tri nhìn thấy tuyền thủy đầu tiên không phải tuyền thủy thật sự, đó là huyễn cảnh do Sở Thính Vũ cùng Tạ Đường tạo nên, mục đích là để loại những đệ tử không có khả năng phân biệt.

Huyễn cảnh cùng hiện thực mà ngươi cũng không phân biệt được, còn tìm vũ khí gì nữa? Năm sau lại đến ha.

Quả nhiên, đã có mấy vị đệ tử chờ không được mà xông vào, Tạ Đường cạn lời lắc lắc đầu, cầm quyển kí lục bên cạnh, viết lên đó mấy cái tên.

Sở Thính Vũ nhìn thấy Đường Mộ Tri dẫn theo vài vị sư muội, sau đó ngó trái ngó phải, nhặt một viên đá từ dưới đất lên, kẹp giữa hai ngón tay, ném về trước.

Hòn đá rõ ràng đập vào mép bể đá, nhưng phút chốc lại xuyên qua, biến mất.

"Sao lại thế này?" Tiêu Tú kinh ngạc nói.

Đường Mộ Tri trả lời: "Đây có lẽ là huyễn cảnh, không phải nơi chúng ta thật sự cần tìm."

"Huyễn cảnh?" Lục Minh Nguyệt lo lắng nhìn về phía Đường Mộ Tri, "Vậy chúng ta phải làm sao đây...."

Đường Mộ Tri xoay người nói với Tiêu Tú bên cạnh: "Tiêu sư huynh, đưa các cị sư huynh sư muội lùi vài bước đi."

Tiêu Tú cùng đám người lập tức thối lui, chăm chú nhìn về hướng Đường Mộ Tri.

Thí luyện năm ngoái Đường Mộ Tri đã bộc lộ hết tài năng, hơn nữa cũng là người duy nhất trong số bọn họ chỉ cần 3 năm đã tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, vẫn có vài phần tín nhiệm được.

Đường Mộ Tri rút kiếm gỗ sau lưng ra, dùng ngón tay truyền linh lực vào đuôi kiếm, luồng khí đỏ trải dài từ đuôi đến mũi kiếm, cầm kiếm chỉa thẳng về trước, ánh mắt lạnh lùng, nhìn huyển cảnh trầm giọng nói: "Phá———"

Thân kiếm vừa động, xung quanh gió nhẹ sóng gợn ngay lập tức, Đường Mộ Tri nhìn chằm về trước, quang cảnh phía trước tan biến mất dần, lộ ra hình dáng thật sự———là một cái giếng cũ khô cạn.

Đường Mộ Tri thu kiếm, cười cười với đồng môn phía sau: "Đi thôi, phía trước chắc hẳn là mắt tuyền thủy."

Các vị sư tôn ngoài cốc đều đem mọi chuyện thu vào đáy mắt, bất giác nói: "Rất tỉ mỉ, rất tốt."

"Sở trưởng lão mang theo một đồ đệ tốt thật."

"Huyển cảnh tuy rằng dễ phá giải, nhưng cần các đệ tử phải học có được một thái độ bình tĩnh."

【Hệ thống: Nữ chính phá vỡ huyễn cảnh, thực lực tăng cao, +100 điểm kinh nghiệm.】

Sở Thính Vũ xoay xoay chiếc nhẫn mặc ngọc trên ngón trỏ, dựa vào chiếc ghế chạm hoa.

Nữ chính thật sự làm nàng nở mặt, cái kiểu cảm giác "con nhà người ta" cũng đã quá đi.

Mắt tuyền thủy thật sự nằm sau bụi cây, cách chỗ lúc nảy không bao xa, chỉ có thêm một quả cầu đá phun nước chính giữa, không ngừng xoay, để thay nước sạch trong hồ.

Trong hồ có vô số giản cùng kiếm dài đâm vào, có thể nghe được tiếng suối chảy từ ngọn tre, những giọt nước trong suốt rơi trên vũ khí, tạo âm thanh dễ chịu.

Dù cho có đến được mắt tuyền thủy, cũng không chắc sẽ lấy được vũ khí, chỉ khi rút gươm ra khỏi nước, nó mới thật sự thuộc về ta, nếu không chỉ có thể đi đến địa điểm kế tiếp.

"Tiểu sư muội, muội đi xem thử đi." Đường Mộ Tri vỗ vỗ tay Lục Minh Nguyệt, "Xem thử nơi đó có vũ khí muội cần không."

"Sư tỷ không đi sao?" Lục Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi.

"Ta muốn đi động Thiên Thạch." Đường Mộ Tri cười một cái, "Ta cảm thấy nơi đó có kiếm càng thích hợp với ta hơn."

"Hơn nữa nơi động Thiên Thạch còn có rất nhiều linh thảo, sư tôn trong những ngày mưa vẫn luôn ho, ta từng thấy qua trong sách có một loại linh thảo tên là Bạc Tuyết thảo, có tác dụng làm dịu cổ họng." Đường Mộ Tri sờ sờ thẻ bài bên eo, "Ta muốn đến động Thiên Thạch tìm, xem thử có thể tìm được không."

Sở Thính Vũ nghe xong đoạn đối thoại này, xém chút sặc nước trà.

Sao đứa trẻ này đến đi tìm kiếm cũng nghĩ đến mình, hơn nữa, nàng cũng không nhớ mình ho mấy ngày mưa nữa là.......

Người có thể nhớ rõ chuyện của nàng, cũng chỉ có Đường Mộ Tri thôi.

"Mắt tuyền thủy có chuyển biến rồi." Tần Kỳ hơi nheo mắt, lời nói cắt đứt suy nghĩ của Sở Thính Vũ, Sở Thính Vũ cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy các đệ tử trong linh kính lúc nảy còn bình thường, nhưng đột nhiên ngẩn ngơ nhìn về phía trước.

"Chắc hẳn là bị mùi hương của tuyền thủy thu hút." Thẩm Phi Uyên ngồi xuống, phe phẩy quạt trong tay, bộ dáng như đang xem kịch hay.

Sở Thính Vũ chỉ chăm chú nhìn linh kính, một số đệ tử ý thức mơ hồ đã bắt đầu lắc lư, túm tụm lại một chỗ.

Còn Đường Mộ Tri trong linh kính vẫn đang nhìn sự thay đổi xung quanh, nàng không khỏi kinh ngạc, ban nảy dường như có một mùi lạ, rất ngọt, giống như vị sữa bò, cũng giống như.........hương thơm trên người sư tôn.

Một tiếng dong, có người ngã xuống đất.

Đường Mộ Tri bị dọa sợ, chuyển mắt thấy Tiêu Tú đã đứng không vững, "Tiêu sư huynh? Tiêu sư huynh?" Đường Mộ Tri đỡ lấy Tiêu Tú đang sắp ngã, chỉ nghe Tiêu Tú cười vài tiếng, nhắm mắt ngáy khò khè: "Bánh bao, ta muốn ăn bánh bao......"

Nói xong thì thϊếp đi.

Đường Mộ Tri lay không được Tiêu Tú, chỉ có thể thả hắn xuống đất, nàng lại nhìn các sư muội xung quanh, các sư muội bên cạnh đa số đều ôm trán, còn lại thì đều ngã xuống đất.

"Tiểu sư muội......"Đường Mộ Tri vừa quay đầu, Lục Minh Nguyệt đã tựa vào vai nàng mơ màng.

Đường Mộ Tri có chút khẩn trương, "Tiểu sư muội tỉnh lại, đừng ngủ!"

Lúc này, khóe mắt Lục Minh Nguyệt đột nhiên rơi lệ, nàng giơ tay về phía trước, "Nương......."

Nhưng phía trước chỉ có khoảng không lạnh băng, làm gì có bóng người nào.

Đường Mộ Tri định thần lại, nàng nín thở quan sát xung quanh, lần đầu nàng gặp phải tình huống này, nàng nhất định không được hoảng.

"Sư muội, muội nhìn lầm rồi, phía trước không có ai, muội mau tỉnh lại!" Đường Mộ Tri lắc lắc vai Lục Minh Nguyệt, nhưng Lục Minh Nguyệt không còn nói gì nữa, nhịp thở đều đặn, rõ là đã ngủ đi.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, hiện giờ chỉ còn Đường Mộ Tri tỉnh táo, nàng cũng bỏ Lục Minh Nguyệt xuống đất, lúc này mới bình tĩnh xem xét tình hình.

Lúc trước nàng đã nhìn thấy, nơi đây không có kết giới, người sẽ không thể xuất hiện huyễn cảnh, trừ phi.....bản thân họ nguyện ý đi vào huyễn cảnh.

Đường Mộ Tri chợt nhớ lúc nảy Lục Minh Nguyệt gọi cha mẹ, không lẽ.......đầu tiên họ sẽ thấy những thứ không có thật, sau đó mới dần chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, mùi ngọt trong mũi dần trở nên nồng hơn, ý thức Đường Mộ Tri bị xáo trộn, dần dần bị thu hút bởi hương vị ngọt ngào này. Nàng bất tri bất giác đi tìm nơi phát ra mùi hương này, trong mắt như có sương mờ che đậy.

Hình như là mùi sữa, là sư tôn..........

Nhưng mùi này sao lại xuất hiện ở đây........người khác cũng ngửi thấy sao? Đường Mộ Tri vừa định quay người, đột nhiên đυ.ng phải một người.

Người này mặc ngoại bào màu tím nhạt, tóc xõa dài, ánh mắt trong như ao nước trong sương mù, nàng nâng bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt mặt Đường Mộ Tri, chỉ cười, không nói chuyện.

Đường Mộ Tri ngẩn người nửa ngày, chiếc nhẫn mặc ngọc chạm vào mặt nàng, mát lạnh. Nàng lao vòng lòng Sở Thính Vũ, hai tay ôm lấy eo nàng, hét lên trong lòng, sư tôn.

Này này này————

Ngoài cốc Sở Thính Vũ nhìn thấy Đường Mộ Tri nhảy xuống đất, hai tay còn ở một tư thế kỳ quái, liền biết Đường Mộ Tri cũng đi vào huyễn cảnh rồi.

Nữ chính ngươi đang làm gì thế, ngươi lại đợi không được muốn ôm tiểu sư muội đến thế sao?

Sở Thính Vũ lấy lại tính thần, thiệt tình, sương mù trước mắt cũng sắp tản đi rồi, nhưng ai mà biết Đường Mộ Tri bị kẹt lại.........Tâm thức hải này mạnh đến thế sao, đủ để mê hoặc một người, khiến người khác chìm vào giấc mộng, đến nữ chính cũng không thể chống cự.

Ngoài cốc các trưởng lão đều lắc đầu thở dài, nội dung bên trong tâm thức hải chỉ có chủ nhân mới có thể xem, người ngoài không thấy cũng không nghe được, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ hoặc si hoặc cuồng (mê muội hoặc điên cuồng) của bọn họ.

"Aii———" Sở Thính Vũ lại đỡ trán ngồi xuống, thôi vậy thôi vậy, dù sao trong truyện cũng viết như thế, Đường Mộ Tri ở mắt tuyền thủy nhìn thấy Lục Minh Nguyệt nấu cơm cho nàng, cảm động muốn khóc, không tự giác tiếp cận nàng ta, sau đó ôm lấy nàng.

Đây cũng được tính là một bước tiến vào phân đoạn tình cảm, vẫn là đợi thêm chút nữa, đợi lát nữa khi Đường Mộ Tri tỉnh lại, sau đó thức tỉnh mọi người.