Chương 32.1

Kỷ Khinh Chu đến tuổi này vẫn là lần đầu ở góc độ kỳ lạ thế này "thưởng thức"…… của người khác.

Hơn nữa khoảng cách giữa cậu và thứ kia quá gần, làm cậu sợ đến nỗi hồi lâu chưa lấy lại tinh thần.

Cho đến khi từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng, hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Mặt Kỷ Khinh Chu đỏ bừng, vội vàng thu về ánh mắt "kinh sợ" của mình, đứng dậy lùi lại hai bước.

Tình cảnh vô cùng xấu hổ.

Lý Trạm lại rất bình tĩnh, thuận tay cầm lấy khăn trong tay Kỷ Khinh Chu quấn quanh eo, quay người rời khỏi hồ.

Trải qua chuyện xấu hổ này, Kỷ Khinh Chu ngược lại đem mấy lời của Lý Trạm quên gần hết, cảm giác vốn kinh ngạc nghi ngờ, chỉ còn lại trong đầu mấy ý nghĩ lung tung lộn xộn.

Lý Trạm tự mình lau sạch thân thể thay quần áo, lần này không để Kỷ Khinh Chu hỗ trợ. Kỷ Khinh Chu cũng cảm thấy xấu hổ không bước lại gần, chỉ quy củ đứng bên cạnh không dám phát ra tiếng động.

Lúc hai người trở lại tiền viện, Tần Tranh đang cười đùa tí tửng với một tiểu nội thị, ánh mắt Tần Tranh dừng trên mặt của Kỷ Khinh Chu, rất nhạy bén bắt được sắc đỏ chưa phải trên khuôn mặt thiếu niên, lập tức đến gần khoác vai Kỷ Khinh Chu trêu đùa nói: "Sao nhanh thế? Các ngươi đây là.….."

Kỷ Khinh Chu tránh đi Tần Tranh, đi theo sau Lý Trạm, Tần Tranh lại không định bỏ qua cơ hội trêu đùa này.

"Vương gia mỗi lần tắm xong đều phải ngủ một chút, bây giờ còn đi theo chẳng lẽ muốn tiếp tục hầu hạ sao?" Tần Tranh cười nói.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy đành phải dừng bước, vẻ mặt vô cùng quẫn bách.

"Nói cho ca ca nghe, rốt cuộc hai người đã tới bước nào rồi?" Tần Tranh mặt đầy hiếu kỳ hỏi.

"Cái gì bước nào?" Kỷ Khinh Chu bất lực nói: "Một bước cũng không có."

"Ta biết ngươi da mặt mỏng, ta đi hỏi vương gia." Tần Tranh nói.

"Ngài đừng hỏi bừa mấy câu hỏi kiểu vậy, rất xấu hổ!" Kỷ Khinh Chu có chút suy sụp nói.

Tần Tranh người này luôn thích đùa giỡn loại trò "dầu mỡ" này, Kỷ Khinh Chu trước nay không để mấy chuyện này trong lòng, biết tính tình hắn là như vậy, cũng không có ác ý, chỉ là thích đùa giỡn mà thôi.

Nhưng đôi khi người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Thời gian lâu dài đối phương đã nói rất nhiều lần, trong lòng Kỷ Khinh Chu không hiểu sao có chút chột dạ.

Đặc biệt là hôm nay sau khi trải qua chuyện kia, Kỷ Khinh Chu càng cảm thấy xấu hổ……

"Được, không chọc ngươi nữa." Tần Tranh khôi phục mấy phần đứng đắn, tay vẫn như cũ đặt trên vai Kỷ Khinh Chu, "Nghiêm túc mà nói, ngươi không phải rất hiểu vương gia sao? Ta hỏi ngươi một vấn đề.….."

Kỷ Khinh Chu mặt đầy cảnh giác nhìn hắn, nói: "Ta từ khi nào mà hiểu rõ vương gia?"

"Cái này không phải trọng điểm." Tần Tranh nói: "Vương gia đã 22 tuổi, ngươi có biết tại sao hắn cứ trì hoãn không thành hôn không?"

Kỷ Khinh Chu nghe vậy sửng sốt, nói: "Ngài cũng bằng tuổi vương gia, không phải cũng chưa thành hôn sao?"

"Ta phong lưu quen rồi, không ai giữ chân được ta, ta cũng không muốn làm hại con gái nhà lành, vương gia và ta không giống nhau." Tần Tranh nói.

Kỷ Khinh Chu cũng nghĩ vậy, Nhϊếp chính vương tuấn tú lịch sự, quyền cao chức trọng, không biết bao nhiêu gia đình trong kinh thành muốn đem con gái gả cho hắn. Nhưng mấy năm nay Nhϊếp chính vương vẫn chậm chạp không có động tĩnh, phần lớn con cháu huân quý kinh thành 16-17 tuổi đã thành hôn rồi, ở tuổi này của Lý Trạm đã tính là kết hôn muộn.

Kỷ Khinh Chu nhớ rõ, Nhϊếp chính vương trong truyện đến cuối cũng không thành hôn.

Nhưng tại sao lại như vậy? Lý do Nhϊếp chính vương không thành hôn là gì?

Kỷ Khinh Chu nghĩ nửa ngày cũng chẳng nhớ ra, cậu đoán lí do hẳn là có viết trong sách, đáng tiếc lúc cậu đọc truyện không đủ kiên nhẫn, liếc một cái nhảy mười hàng, chỉ quan tâm tới mấy đoạn liên quan tới mình, còn mấy phần khác đều lướt qua, điều này khiến cho cậu bỏ lỡ rất nhiều thông tin hữu ích.

Từ khi xuyên đến đây Kỷ Khinh Chu đã vô số lần hối hận về chuyện này, đáng tiếc là không có cách nào để đọc lại quyển sách này lần nữa, nếu không cậu nhất định phải học thuộc lòng và chép lại toàn bộ truyện......

"Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi thích nam hay nữ?" Tần Tranh hỏi.

"Tần công tử, ta là thái giám." Kỷ Khinh Chu mặt đầy bất lực nhắc nhở hắn.

"Thái giám thì làm sao? Thái giám cũng là người, thái giám cũng có thất tình lục dục!" Tần Tranh nói.

"Thái giám có thất tình lục dục là muốn bị đánh chết sao." Kỷ Khinh Chu nghiêm túc nói: "Tần công tử không nên hại ta."

Tần Tranh cười nói: "Vậy còn phải xem đó là ai, nếu là người thì.….."

"Tần công tử!" Kỷ Khinh Chu nhíu mày, ngắt lời hắn: "Sau này đừng đùa giỡn như vậy nữa, ta chỉ là một nô tài, chỉ hy vọng có thể bình an mà sống tiếp."

Tần Tranh nghe vậy thu lại ý cười, bình tĩnh mà nhìn Kỷ Khinh Chu một lúc, ánh mắt kia mang theo mấy phần soi xét. Kỷ Khinh Chu đón lấy ánh mắt Tần Tranh, thái độ vô cùng thong dong, nhưng từ trong ánh mắt của Tần Tranh cậu phát hiện được mấy phần cảnh giác.

Kỷ Khinh Chu thầm nhắc nhở bản thân, Tần Tranh người này trước nay đều không hề giống như bề ngoại dễ sống chung của hắn.

Cho dù thường ngày hắn không hề cố kỵ cùng cậu nói chêm chọc cười, nhưng trong lòng hắn vẫn giữ mấy phần phòng bị với Kỷ Khinh Chu. Hoặc là, đây là lý do Lý Trạm giữ hắn lại bên cạnh đi. Nhưng Kỷ Khinh Chu không thẹn với lương tâm cũng sẽ không sợ hắn.

Lý Trạm chợp mắt một lúc thì đến thư phòng xử lý tấu chương.

Tiểu hoàng đế liên tục vui đùa ồn ào, Kỷ Khinh Chu chuẩn bị bút mực trên bàn nhỏ bên cạnh cho tiểu hoàng đế vẽ tranh.

"Tháng sau Lương quốc muốn phái sứ đoàn đến kinh thành, người dẫn đầu là tiểu vương tử của bọn họ." Lý Trạm đem công văn trong tay ném cho Tần Tranh, nói: "Ngươi cùng hắn từng giao thiệp, chuyện tiếp đón ngươi cùng Lễ bộ đi chuẩn bị đi."

Tần Tranh nhận lấy công văn nhìn thoáng qua, nhướng mày nói: "Là cái người bị ta đánh khóc trước kia sao?"

"Lần này đừng có đánh người." Lý Trạm nói.

Tần Tranh đặt công văn ở một bên, dường như không mấy để tâm, ngược lại đến gần nhìn tiểu hoàng đế đang vẽ tranh. Tiểu hoàng đế tay cầm bút vẽ lung tung nguệch ngoạc trên giấy, vẽ cái thứ gì hoàn toàn không thể nhìn ra được, Tần Tranh đi qua gây rối làm bức tranh càng thảm không nỡ nhìn.

"Mài mực..." Lý Trạm đột nhiên nói.

Trong thư phòng lập tức rơi vào im lặng, sau một lúc Kỷ Khinh Chu mới phản ứng lại, vội nhanh chân bước đến bên bàn giúp Lý Trạm mài mực.

"Thêm nước..." Lý Trạm lại nói.

Kỷ Khinh Chu sửng sốt, lúc này mới ý nhận ra nghiên mực đã bị mực làm khô, vội thêm chút nước vào.

Cậu trước nay chưa từng hầu hạ bút mực, đối với chuyện này khá mới lạ, thêm chuyện lúng túng hồi nãy, làm cậu hôm nay luôn thất thần. Cũng không biết vì cái gì, mỗi lần dựa gần Lý Trạm trong đầu lại bất giác hiện lên những hình ảnh mình đã thấy.

Kỷ Khinh Chu không khỏi suy nghĩ, tại sao không xua đi được những hình ảnh đó?

Sau đó, cậu đưa ra một kết luận khá hợp lý, chính là vì hâm mộ đó!

Con người đối với những thứ mình không có, nên nảy sinh hâm mộ, thậm chí là đố kị.

Dùng một từ khác để khái quát loại tâm lý này, gọi là "chua" hoặc "đỏ mắt"……

Lúc đầu Kỷ Khinh Chu là một người đàn ông bình thường, từ khi xuyên qua trở thành thái giám, mặc dù vẫn còn nằm ở đó, nhưng đã qua 2 tháng phản ứng gì cũng không có.

Ban đầu, Kỷ Khinh Chu đắm chìm trong cảm giác vừa kinh sợ vừa mới mẻ vì xuyên qua, không có ưu tư lo lắng về sự biến đổi của thân thể này, nhưng thời gian trôi qua càng ngày càng lâu, tâm lý mất mát càng ngày càng lớn.

Đặc biệt là hôm nay khi nhìn thấy Lý Trạm…… kí©h thí©ɧ cậu rất nhiều.

Kỷ Khinh Chu không khỏi thở dài trong lòng, nếu cậu…… có thể hồi phục lại thì tốt quá!

Nhưng cậu lại nghĩ, với thân hình hiện tại của cậu, ngay cả khi trở lại bình thường cũng không thể so sánh với Lý Trạm……

Vừa nghĩ như vậy, cậu lại có chút mất mát.

Trong lòng Kỷ Khinh Chu vừa kỳ quái vừa lúng túng, tâm trạng này kéo dài liên tục mấy ngày mới từ từ biến mất. May mà Lý Trạm cũng không gọi cậu hầu hạ tắm rửa nữa, bằng không Kỷ Khinh Chu lo lắng tâm lý của mình sẽ mất cân bằng.

Mấy ngày nay, Kỷ Khinh Chu cũng đã quen thuộc với người trong Anh Huy các.

Cậu thân là trưởng thái giám, lại không hề kiêu căng, nội thị trong Anh Huy các đều rất thích cậu.

Trước đây Kỷ Khinh Chu khá là tò mò về nội thị trong Anh Huy các, Lý Trạm thận trọng như vậy, muốn lấy được sự tín nhiệm của hắn hẳn là chuyện rất khó. Những người này rốt cuộc làm sao đạt được sự coi trọng của Lý Trạm để hắn đích thân yêu cầu họ đến Anh Huy các?

Sau khi hỏi thăm cậu kinh ngạc phát hiện, phần lớn người của Anh Huy các trước nay vốn không hề quen biết Lý Trạm.

Lấy Nguy Nguyên Phong mà nói đi, dù cậu ta đã vào cung đã nhiều năm, luôn thành thật giữ bổn phận, đã không giỏi thể hiện, cũng không biết nịnh hót, làm cho cậu ta luôn ở nơi quét dọn chỗ lặng lẽ làm công việc dơ nhất mệt nhất.

Cho đến khi được gọi đến Anh Huy các làm việc, cậu ta cũng không biết đến cùng bản thân tích được công đức gì……

Ngoài Nguy Nguyên Phong, Kỷ Khinh Chu phát hiện những nội thị khác ở Anh Huy các, phần lớn đều là tính huống giống vậy.

Thành thật giữ bổn phận, không có quá nhiều mối liên hệ, nội thị như vậy thật sự càng dễ dàng đạt được tín nhiệm, nhưng Nhϊếp chính vương làm sao dễ như trở bàn tay tìm được những người này? Kỷ Khinh Chu không khỏi thắc mắc, Nhϊếp chính vương trước đây ở trong cung hẳn là không có căn cơ gì mới đúng, bằng không cũng sẽ không cẩn thận đến mức không dám ở trong cung dùng bữa đi!

Nhưng chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, đối phương lại hoàn thành nhiều chuyện, đối với người khác căn bản là việc không thể làm được.

Không những chiêu mộ được nhiều nội thị có xuất thân rõ ràng, còn đường đường chính chính chuyển vào Anh Huy các, thậm chí ngay cả những triều thần phản đối không ngừng cũng bị hắn trị đến ngoan ngoãn không dám xen vào……

Trong này, rốt cuộc có điểm quan trọng nào mà cậu không chú ý?

Kỷ Khinh Chu nghĩ mãi không ra……