Chương 32.2

"Kỷ công công, bên ngoài có người tìm." Một tiểu nội thị đến truyền lời.

Kỷ Khinh Chu bị cắt ngang dòng suy nghĩ, đứng dậy đi theo nội thị truyền lời ra ngoài Anh Huy các, liền thấy Đồ Đại Hữu đang đứng trước cửa nhìn cậu mỉm cười, theo sau hắn là một tiểu nội thị.

"Đại Hữu ca, tại sao huynh không đi vào?" Kỷ Khinh Chu vừa nhìn thấy Đồ Đại Hữu, trên mặt liền hiện lên tươi cười.

"Anh Huy các không giống Ngự thư phòng, không phải nơi chúng ta muốn vào liền có thể vào." Đồ Đại Hữu làm bộ nghiêm túc nói.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy không khỏi bật cười, đưa tay đẩy nhẹ vai hắn một cái, hành động vô cùng thân thiết. Đồ Đại Hữu đưa tay giúp cậu sửa sang lại vạt áo, rồi nhìn cậu một lút, nói: "Không tệ, không gầy."

"Anh Huy các, thứ khác không dám nói, nhưng thức ăn sẽ không thiếu phần cho đệ." Kỷ Khinh Chu nói.

"Huynh hôm nay đem người này đến đây, chắc hẳn đệ không cần nữa phải không?" Đồ Đại Hữu nói rồi tránh sang bên cạnh, tiểu nội thị vẫn luôn cúi đầu đứng sau lưng hắn liền ngẩng đầu nhìn Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu trông thấy đối phương sửng sốt, viền mắt lập tức đỏ bừng.

"Tiểu Sơn?" Kỷ Khinh Chu tiến lên nâng bờ vai Tiểu Sơn quan sát trong chốc lát, mặc dù sắc mặc vẫn nhợt nhạt như cũ, nhưng đã không còn bệnh tật, chắc hẳn mấy ngày nay phục hồi khá nhiều.

Tiểu Sơn cười với Kỷ Khinh Chu, giơ tay lên lau mắt, lại kích động không nói nên lời.

Đồ Đại Hữu thấy thế vỗ vỗ nhẹ lưng Tiểu Sơn, nói: "Đừng ở ngoài khóc lóc nỉ non, vào rồi từ từ nói."

Hắn nói xong, xua tay với Kỷ Khinh Chu, quay người rời đi.

Kỷ Khinh Chu sửng sốt, có chút không kịp phản ứng, Tiểu Sơn lại nói: "Diêu tổng quản điều ta từ Ngự thiện phòng đến Anh Huy các, bảo rằng trong Anh Huy các có phòng bếp, nếu bình thường vương gia muốn ăn cái gì, ta có thể hầu hạ một chút."

Tiểu Sơn ở Ngự thiện phòng đã lâu, mặc dù tay nghề nấu ăn không bằng Ngự trù nhưng cũng không tồi.

Phòng bếp Anh Huy các vẫn luôn để đó không ai dùng, Tiểu Sơn đến vừa đúng lúc.

Kỷ Khinh Chu lúc này mới phản ứng lại, Tiểu Sơn lại trở thành người của Anh Huy các.

Không cần hỏi cũng biết, mặc dù thuyên chuyển hắn đến là Diêu Trường An, nhưng chuyện này không thể không thông qua sự đồng ý của Lý Trạm.

"Là vương gia yêu cầu ngươi đến sao?" Kỷ Khinh Chu dẫn Tiểu Sơn vào Anh Huy các, để Nguy Nguyên Phong an bài chỗ ở cho hắn, còn cậu mang hắn đến phòng của cậu, "Lúc trước Tần công tử bảo ta cứ yên tâm, ta liền nghĩ vương gia có lẽ sẽ cứu ngươi một mạng, nhưng ta không nghĩ tới.….."

Kỷ Khinh Chu lần nữa gặp lại Tiểu Sơn nguyên vẹn trước mặt mình, thật sự rất xúc động. Trước đây cậu căn bản không dám hy vọng Tiểu Sơn có thể bình yên vô sự, nhẹ nhất cũng bị đánh gãy chân và đuổi ra khỏi cung.

Dù sao Tiểu Sơn phạm cung quy, chính là tội chết.

"Hạ Mãn thay ta nhận tội, đã chịu 20 gậy." Tiểu Sơn mắt đỏ hoe, nói: "Thận hình ti vốn định đánh chết hắn. Nhưng hôm kia bọn họ đánh chết người trước Kim Loan điện, nghe nói rất nhiều đại thần bị doạ đến sinh bệnh. Vương gia liền hạ lệnh, nói Thận hình ti hành hình không được quá dã man, chỉ cần không phải tội lớn như phản chủ thì đánh một trận phạt chút bổng lộc là được, không thể tuỳ tiện đánh chết người."

Kỷ Khinh Chu nghe vậy lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, trước đây cậu chỉ xem hành động kia của Lý Trạm chỉ là vì chấn nhϊếp triều thần, tránh cho đám người kia lại tiếp tục đem chuyện hắn tiến vào Anh Huy các khoa tay múa chân. Nhưng cậu lại không liên tưởng chuyện này đến chuyện của Tiểu Sơn cùng Hạ Mãn, hiện giờ nghĩ lại, nước cờ của Lý Trạm quả thực tuyệt diệu.

Bốn lạng đẩy ngàn cân giữ được tính mạng của Tiểu Sơn và Hạ Mãn.

"Đại Hữu ca đã nói với ta, nếu không có chuyện Anh Huy các thu hút lực chú ý triều thần, chuyện ta và Hạ Mãn ắt hẳn sẽ ồn ào rất lớn." Tiểu Sơn nói: "Các triều thần vẫn luôn gay gắt với Nội thị ti, dù sao chúng ta là người hầu hạ của bệ hạ, chỉ cần có dị tâm sẽ tạo ra kết quả xấu."

Kỷ Khinh Chu cười lạnh nói: "Cũng không hoàn toàn là vì chuyện đó, nhưng cũng không quan trọng, hai ngươi có thể sống là đủ rồi."

"Ừ." Tiểu Sơn hít hít mũi, đỏ mắt nói: "Mạng của ta và Hạ Mãn là do ngươi và vương gia cứu, sau này ta……"

Kỷ Khinh Chu đưa tay chặn trên môi hắn, nói: "Không cần nói những lời khách sáo này…… Ngươi đến Anh Huy các, còn Hạ Mãn thì sao?"

"Không biết." Tiểu Sơn nói: "Đại Hữu ca không cho ta hỏi, chỉ nói với ta là hắn vẫn còn sống, ta cũng không hy vọng xa vời có thể gặp lại hắn…... chỉ cần biết hắn còn sống là đủ rồi."

Kỷ Khinh Chu nghe vậy gật đầu, không hỏi nữa.

Thận hình ti có thể làm đến mức này, đã là vô cùng khai ân, dù sao không thể để hai người họ tiếp tục yêu đương ở trong cung đi?

Mặc kệ là vì ngăn ngừa hậu hoạ, hay là vì không để người khác nắm được nhược điểm, Tiểu Sơn và Hạ Mãn, chỉ có một người có thể ở lại trong cung. Về phần Hạ Mãn được an bài thế nào, là bị đuổi khỏi cung hay là lưu đày đến chỗ nào, Thận hình ti không thể nói cho Tiểu Sơn.

"Chỉ cần người còn sống, hữu duyên sẽ gặp lại." Kỷ Khinh Chu vỗ vỗ vai Tiểu Sơn, an ủi nói.

Tiểu Sơn nặng nề gật đầu, miễn cưỡng cười với Kỷ Khinh Chu, nhưng nước mắt vẫn nhịn không được trào ra vành mắt.

Kỷ Khinh Chu đưa tay kéo Tiểu Sơn vào trong lòng, đầu Tiểu Sơn đặt trên bờ vai cậu, bắt đầu nức nở, nhưng vẫn kiềm nén không để cho mình khóc thành tiếng.

Khoảng khắc đó, Kỷ Khinh Chu chợt nhớ tới đối thoại của cậu và Tần Tranh.

Thái giám cũng là người, thái giám cũng có thất tình lục dục......

Nhưng cậu lại cảm thấy rằng, chuyện này không có còn tốt hơn.

Đợi Nguy Nguyên Phong thu xếp ổn thoả cho Tiểu Sơn, Kỷ Khinh Chu đi tới thư phòng.

Lý Trạm đang nhíu mày phê tấu chương, thấy Kỷ Khinh Chu bước vào hơi nâng mắt, lại không nói gì.

Kỷ Khinh Chu đi tới trước mặt Lý Trạm, liền vén áo quỳ xuống, hành đại lễ với Lý Trạm.

Bút trong tay Lý Trạm dừng lại, ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt mang theo mấy phần bất ngờ.

"Đa tạ vương gia ra tay giúp đỡ." Kỷ Khinh Chu nói xong lại cúi đầu lạy Lý Trạm.

"Chuyện nhỏ mà thôi." Lý Trạm nói: "Là bọn họ mạng lớn, đúng lúc chuyện bổn vương chuyển đến Anh Huy các xảy ra, nếu không có sự trùng hợp này, bổn vương cũng sẽ không để ý đến chuyện này."

Kỷ Khinh Chu nghe vậy lại không thất vọng, ngược lại nói: "Thần đây liền tạ vương gia vì “chuyện nhỏ” này."

Cậu nói xong lại làm đại lễ với Lý Trạm, Lý Trạm thấy vậy rốt cuộc đặt bút xuống, nhìn thiếu niên nói: "Chút mánh lới để thu mua nhân tâm mà thôi, ngươi thông minh như vậy sao lại không biết, cần gì tam bái cửu khấu như vậy?"

"Cho dù đối với vương gia mà nói có phải là chuyện nhỏ hay không, kết quả với thần mà nói đều là ân cứu mạng." Kỷ Khinh Chu nói.

"Đứng lên, không cần lạy nữa." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Chu cũng hiểu đạo lý có chừng có mực, nghe vậy liền đứng dậy, tự giác đi đến bên cạnh bàn giúp Lý Trạm mài mực.

Ánh mắt Lý Trạm dừng trên ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Hắn đã nói với ngươi rồi?"

"Vâng." Kỷ Khinh Chu nói: "Cho nên…... Đường Nghị là vì vậy mà chết sao?"

"Không hẳn." Lý Trạm nói: "Hôm nay hắn có thể chôn con thỏ của bệ hạ, ngày mai liền có thể chôn người của bệ hạ…... Bổn vương từng nói, có thể dung người có sở cầu, nhưng điểm giới hạn là bệ hạ."

Kỷ Khinh Chu nghe vậy lén nâng mắt nhìn Lý Trạm, bất ngờ không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt của nam nhân. Cậu vội dời đi tầm mắt, trong lòng lại không khỏi sinh ra mấy phần sợ hãi với người đàn ông trước mắt. Quả thật, trải qua khoảng thời gian ở cùng nhau này, Kỷ Khinh Chu phải thừa nhận rằng Lý Trạm không tàn nhẫn như lúc đầu cậu tưởng tượng, nhưng hiện tại biết được thủ đoạn “thưởng phạt song hành” và tâm tư sâu không thấy đáy của Lý Trạm, trái lại càng làm cho cậu cảm thấy khó mà nắm bắt.

Hơn nữa không biết tại sao, từ cuộc trò chuyện lần trước trong phòng tắm đến cuộc trò chuyện hôm nay, Lý Trạm dường như đều đang nhấn mạnh một chuyện: Không thể có ý đồ xấu với tiểu hoàng đế.

Tại sao phải năm lần bảy lượt cảnh cáo cậu về chuyện này?

Kỷ Khinh Chu thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu đối xử với tiểu hoàng đế còn chưa đủ tốt hay sao?

Ngày vυ"t cái trôi qua.

Thân thể Tiểu Sơn trải qua điều dưỡng đã gần như bình phục.

Mấy ngày nay hắn bắt đầu khai bếp Anh Huy các, làm cho Kỷ Khinh Chu không còn gầy yếu như trước đây, cằm mỏng cũng có chút độ cong.

Kỷ Khinh Chu vốn quá gầy, có thêm chút thịt cũng không mập, trái lại làm cho khí sắc của cậu tốt hơn nhiều, làm cho gương mặt cậu so với trước đây càng bắt mắt hơn.

Kể từ ngày đó, Tiểu Sơn cũng không nhắc đến Hạ Mãn nữa.

Kỷ Khinh Chu hiển nhiên cũng không nhắc tới Hạ Mãn tránh cho hắn buồn, chỉ là vài lần vô tình nhìn thấy Tiểu Sơn một mình thất thần, mắt đỏ hoe, vẻ mặt vô cùng cô đơn.

Cho đến cuối tháng năm, ngoài kinh thành xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Lão vương gia tránh nóng trong viện tử ngoài kinh thành đột nhiên ngã bệnh, suýt nữa không cứu được.

Cuối cùng, mấy vị thái y trong cung chạy đến đó, giằng co cả đêm, cuối cùng cũng giữ được mạng. Nhưng người lại trở nên lẩn thẩn.

Vị lão vương gia này là bá phụ* của Lý Trạm và tiên đế, tiên đế lúc còn sống khá nể trọng ông, sau đó tiên đế băng hà ông ấy rất đau buồn liền không tham dự triều chính. Kinh thành đến cuối tháng năm đã có chút nóng nực, Lý Trạm trước đó vài ngày, đặc biệt phái người đưa cậu đến viện tử tránh nóng, không ngờ tới lão vương gia cũng ở đó.

*bác: anh của cha

Lão vương gia sinh bệnh, bệnh rất nặng, Lý Trạm hiển nhiên là muốn đến thăm.

Lần này đi cùng còn có tiểu hoàng đế.

Lúc đầu Lý Trạm không định đưa Kỷ Khinh Chu đi cùng, nhưng tiểu hoàng đế cứ nhõng nhẽo năn nỉ, Lý Trạm đành phải nhượng bộ.

"Nếu ngươi không muốn đi cũng không cần miễn cưỡng." Trước lúc khởi hành Lý Trạm nói với Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu không rõ nguyên do, hỏi: "Chuyện này có gì miễn cưỡng đâu?"

Lý Trạm nhìn cậu chằm chằm một lúc, thấy vẻ mặt cậu không giống giả vờ liền không nói gì nữa.

Trên đường đi, vẻ mặt của Lý Trạm trông có chút rối rắm, mấy lần muốn nói đều muốn lại thôi.

Sau khi đến viện tử, Kỷ Khinh Chu mới hiểu Lý Trạm tại sao lại hỏi như vậy…...

Kỷ Khinh Chu ôm tiểu hoàng đế đang ngủ say từ xe ngựa bước xuống, người vừa đứng vững, liền cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn cậu. Sau đó có một thiếu niên chạy đến trước mặt cậu nắm lấy cánh tay cậu.

Kỷ Khinh Chu bị đối phương doạ hết hồn, còn tưởng hắn là thích khách, nhìn kỹ thiếu niên này diện mạo anh tuấn, trên người khoác một cái áo choàng màu xanh lơ, dường như từng gặp ở đâu đó.

"Sao ngươi lại đến đây?" Thiếu niên nhíu mày hỏi.

Trong tay Kỷ Khinh Chu còn đang bế tiểu hoàng đế, nghe vậy có chút ngơ ngác, vẻ mặt như đang hỏi "ngươi là ai?"

"Là tam ca bảo ngươi đến sao?" Vẻ mặt của thiếu niên vô cùng tức giận, nói: "Ta biết mà...... Ta biết mà......"

Thiếu niên còn chưa nói xong liền thấy Lý Trạm đi đến bên cạnh Kỷ Khinh Chu, vô cùng tự nhiên mà đón lấy tiểu hoàng đế trong tay Kỷ Khinh Chu, sau đó tỉnh rụi đứng giữa Kỷ Khinh Chu và thiếu niên, chặn Kỷ Khinh Chu ở phía sau y.

Lý Trạm cao hơn thiếu niên kia nửa cái đầu, đứng đó vô cùng có khí thế, thiếu niên kia bất giác liền lùi lại một bước, ánh mắt lại xuyên qua vai Lý Trạm, nhìn chằm chằm vào Kỷ Khinh Chu phía sau Lý Trạm. Ánh mắt kia của thiếu niên vô cùng phức tạp làm cho người khác trong chốc lát có chút khó hiểu.

Suy nghĩ Kỷ Khinh Chu quay nhanh, chợt nhớ ra người này là ai.

Thọ thần thái hậu ngày ấy, chính là người này nhìn chằm chằm cậu, lúc đó cậu đã hỏi qua Đồ Đại Hữu thân phận của người này.

Hắn là Hằng Quận vương!

Đệ đệ của Lý Trạm!