Chương 17: Phản kích: Ta đều nhớ

CHƯƠNG 17: PHẢN KÍCH: TA ĐỀU NHỚ

CHƯƠNG 17: PHẢN KÍCH - TA ĐỀU NHỚ

Edit: Gia Duệ

Beta: Khanh

Hà Hương cúi thấp đầu: “Lão bà kia gặp ai cũng đánh, hôm nay có rất nhiều quý nhân ở trong phủ, nô tỳ sợ bà ấy đánh người bị thương nên đã sai người giam bà ấy lại.”

“Ồ? Nếu là người của ta, chắc hẳn bà ấy nghe lời ta nói, tạm thời dẫn bà ta lên đây đi.”

“Cái này... Lão phụ kia ngất đi nên đang được chữa trị, sợ là không tiện đến đây.” Hà Hương vội vàng nói sang chuyện khác: “Tam cô nương, chính cô nương bán sạch đồ, làm sao còn không thừa nhận! Không chỉ có ta, các nô tì còn lại đều có thể làm chứng!”

Các nô tì mà ngày thường Giang Phi Vi không nhìn thấy bây giờ toàn bộ đều xuất hiện, ngươi một lời ta một câu chứng minh Giang Phi Vi đem đồ vật đi cầm sạch.

“Có một lần nô tỳ thấy cô nương rời khỏi phủ, còn mang theo cái bao hàng...”

“Nô tỳ muốn giúp cô nương thay bình hoa trong phòng, cô nương cũng cầm chăn mền đập nô tì!”

“Tam cô nương mỗi lần ngủ đều đến giữa trưa mới dậy, đem mình nhốt ở trong phòng không biết làm gì.”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Giang Phi Vi càng thêm vi diệu, cho dù nàng là con gái ruột của Hầu gia thì làm sao? Chung quy là nuôi thành phế vật mà! Chuyện hôm nay, nam nhân hơi có chút gia thế cũng sẽ không cưới nàng!

Lúc này, Lan thị từ ngoài cửa đi vào: “Lão phu nhân, đây là số bạc tìm được dưới giường tam cô nương, ta khẽ đếm sơ qua, có chừng ba trăm lượng. Còn có lúc ấy để tam cô nương thu xếp đồ vật trong phòng, sổ con cũng lấy ra. Vừa rồi người của ta nhìn sơ qua, rất nhiều món đồ lớn đáng tiền đều không thấy.”

Có vị phu nhân tính tình không tốt sững sờ hừ một tiếng: “Tam cô nương, nếu ngươi biết tốt xấu thì sớm nhận đi, lão phu nhân còn có thể khoan dung ngươi một hai, cũng đừng chậm trễ thời gian của lão thân.”

“Đúng vậy, tam cô nương, khả năng ngươi trước kia cũng từng làm qua những chuyện này, bị phạt hay không không quan trọng, nhưng nơi này Kinh thành Hầu phủ, quy củ nghiêm lắm.”

“Nếu Hầu gia biết thái độ ngươi bất chính, nhất định đau lòng rất nhiều.”

Giang Phi Vi nhìn một vòng người bỏ đá xuống giếng, ghi nhớ từng khuôn mặt của bọn họ. Chẳng qua là mình rất thù dai.

Tiếc là vận khí mình tốt hơn so với nguyên chủ, sớm biết có chuyện hoang đường này xảy ra, sợ là để Lan thị thất vọng rồi.

Giang Phi Vi chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, trong phòng lại yên tĩnh quỷ dị trở lại, Giang Phi Vi hỏi Lan thị: “Thẩm thẩm, người mang theo sổ?”

Lan thị gật đầu: “Đương nhiên, lúc ấy công trung phát đồ vật đều ghi lại trong sách. Còn đồ vật lão phu nhân và các phòng, chắc chắn cũng có ghi chép.”

“Vậy thì tốt quá!” Giang Phi Vi cao giọng nói: “Nói đến không sợ mọi người chê cười, đồ vật quý giá của Hầu phủ, quả thực ta sợ làm mất rồi rước lấy phiền phức, cho nên trước khi Hầu gia rời kinh, ta cố ý cùng ngài kiểm lại vật phẩm trong phòng một chút, cũng để Hầu gia đóng ấn làm chứng.” Giang Phi Vi rút một cuốn sách từ trong ngực ra, mở ra cho mọi người: “Đúng lúc có thể cùng đối chiếu với sổ của thẩm thẩm.”

Giang Ngọc Thanh kìm nén không được, chất vấn: “Cuốn sổ này của ngươi cũng không thể chứng minh được đồ vật không phải là do ngươi bán?”

Giang Phi Vi mỉm cười: “Từ nhỏ ta lớn lên ở gia đình thương gia, sở trường chỉ có hai loại, một là sổ sách, hai là ghi chép. Thứ gì đặt ở vị trí nào, ngày nào nhập hàng, ngày nào xuất hàng, trong lòng ta đều nắm chắc.” Giang Phi Vi xoay người sang chỗ khác, thấy một đám người hầu trong nội viện: “Các ngươi ai vào phòng của ta, ngày thứ hai không thấy thứ gì, ta đều nhớ.”

Giang Phi Vi cũng không phải lớn lên ở nhà thương hộ, nên tự nhiên là phô trương thanh thế, nhưng rõ ràng nàng nhìn ra được có mấy người luống cuống.

Nàng đi đến trước mặt Cúc Hương: “Cúc Hương, ta đến Hầu phủ ngày thứ hai, mang một trâm cài tóc hồ điệp điểm thúy, nhưng cái trâm cài tóc này ta cũng tìm không được, đêm đó, người hầu hạ ta trang điểm chính là ngươi.”

Cúc Hương nhìn thấy ánh mắt trong suốt của nàng, quay đầu đi: “Cái kia! Đó là cô nương lén lấy ra bán đi!”

Giang Phi Vi cũng không để ý đến nàng ta mà là đi đến trước mặt nha hoàn tiếp theo: “Ngươi tên gì ta không biết, bởi vì ngươi cũng không vấn lễ với ta, cũng chưa từng hầu hạ ta, nhưng buổi trưa hôm trước, ngươi từng vào phòng của ta, cầm đồ rửa bút thanh ngọc nằm trên bàn gian ngoài đi. Ngươi cho rằng ta đang ngủ trưa, kì thật ta thấy rất rõ ràng đấy.”

Sắc mặt nha đầu kia vốn đã trắng bệch, nghe thấy lời nói này, trực tiếp quỳ trên mặt đất. Giang Phi Vi tiếp tục đi về phía trước.

“Còn có ngươi, trong phòng ta có một hộp quả hồng thức chạm khắc, ngươi lấy đi của ta!”

“A còn có ngươi, tên là Linh gì đó, hôm đó trong nhà bếp nhỏ đưa tới một đĩa bánh ngọt, ngươi chỉ để lại cho ta hai khối! Ta cũng chưa ăn no bụng!”

“Còn có...”

Mọi người thấy những nha hoàn người hầu này, có hai người Giang Phi Vi còn chưa tra hỏi đã quỳ xuống. Trong lòng cũng hiểu rằng trong đó phải có điều kì lạ.

Giang Phi Vi thấy sắc mặt mọi người có thay đổi, cũng không hỏi tới nữa, quay người quỳ xuống trước mặt Lâm lão phu nhân: “Mấy ngày nay không đến thỉnh an vấn lễ cho tổ mẫu, cũng là nguyên do này. Con nghĩ đến, những người hầu tay chân không sạch sẽ này ngày thường nhất định là ham ăn biếng làm, thấy con mới tới Hầu phủ, Hầu gia lại không ở đây nên tìm cơ hội kiếm chút béo bở. Con lại muốn mượn cơ hội này, khiến cho sâu mọt này rời khỏi Hầu phủ, lại ngày ngày theo dõi hành động của bọn chúng.”

Sắc mặt Giang Phi Vi nghiêm nghị: “Nếu bọn họ chỉ trộm một hai món đồ chơi nhỏ thì cũng không tra ra được gì. Cho nên con kiềm chế không bắt, chờ mất đi nhiều đồ vật mới dám vạch trần bọn chúng. Con vốn muốn cách hai ngày nữa mới báo cáo cho tổ mẫu, không nghĩ tới bọn chúng lại gan to bằng trời như vậy, đem sự tình từ chối đến trên đầu con.”

Giang Phi Vi thấy Lâm lão phu nhân không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Nếu tổ mẫu không tin thì có thể phái người điều tra thêm. Nếu bọn hắn làm bẫy lôi kéo con thì cũng không phải là một người trộm. Trước khi bọn hắn khẳng định không dám thủ tiêu tang vật, cho nên đồ vật nhất định còn giữ ở chỗ người nhà của bọn chúng.”

Tài phu nhân cười nói: “Lâm lão phu nhân, phu quân ta làm việc ở Ngũ thành binh mã tư, mấy việc nhỏ như này, nếu ngài tin là được, ta sẽ kêu người đi điều tra.”

“Đa tạ Tài phu nhân, nhưng cũng không cần phiền phức như vậy, có một người có sẵn ở đây.” Giang Phi Vi nhìn về phía Hà Hương: “Hà Hương cô nương, ta nghe nói phụ mẫu cô mất sớm, vô thân vô cố?”

Hà Hương chỉ cảm thấy rùng mình, nàng làm sao biết được chuyện này!

“Nô tỳ, nô...” Nàng ta không dám nói láo, việc này trong phủ đều biết!

“Ta không biết ngươi có quan hệ tốt với tì nữ nào nhưng quan hệ giữa ngươi và Bảo Phong ở tiền viện cũng không tồi.” Giang Phi Vi cười đến mềm mại: “Lão phu nhân, tên Bảo Phong này nhà ở ngõ Hoa Hòa cạnh Hầu phủ, chỗ ấy đều đợi gã sai vặt ở Hầu phủ phục vụ, còn xin phái người điều tra một chút, những vật phẩm bên trong, hẳn là có một cái trâm cài tóc hồ điệp khảm vàng châu báu.”

Lan thị vội vã khua tay: “Thái Ngọc, còn không mau đi thăm dò!”

“Lan thị, ngươi xem đi.” Lão phu nhân rốt cục vẫn là lên tiếng. Việc này cho dù bà ta muốn giúp Lan thị, cũng không có cách, Giang Phi Vi đã phá hỏng đường rồi.

“Thường ma ma, ngươi dẫn người đi.”

“Vâng, lão phu nhân.” Thường ma ma nhìn thấy mặt như màu đất của Lan thị thì thở dài, lão phu nhân không có ý định giữ lại mặt mũi cho Lan thị.

Thời gian uống cạn chén trà, Thường ma ma đã trở lại bấm rõ: “Lão phu nhân, xác thực như tam cô nương nói, Bảo Phong kia vơ vét không ít đồ vật, lão nô dứt khoát tra xét cả gian phòng của mấy gã sai vặt kia, còn tra được hai người.”

Tất cả đều kết thúc.

Lan thị bịch một tiếng quỳ xuống: “Lão phu nhân, thϊếp thân dùng người không rõ ràng, để tam cô nương gặp không may thật là tội lớn!”

“Ngươi đúng là làm sai, kể từ hôm nay, chuyện quản gia này ngươi khoan hãy làm. Vân Lan, ngươi thay Lan thị quản một thời gian.”

Giang Vân Lan vội vàng cự tuyệt: “Tổ mẫu, những chuyện này con đâu quen thuộc?”

“Không quen thì học. Ngươi là cô nương chính thất đại phòng, ngày sau cũng phải quản gia, coi như là học sớm đi.” Lão phu nhân đứng dậy, gượng cười nói: “Các vị, thật là để mọi người chế giễu. Nhà này lớn, sâu mọt lại nhiều hơn, phí công để người ngoài chê cười. Chờ hôm khác ta lại cố gắng nhận lỗi với các vị.”

“Đâu có, lão phu nhân mạnh mẽ vang dội, dáng dấp trị gia năm đó vẫn còn.”

“Đúng vậy, tam cô nương không hổ danh là nữ nhi Hầu gia, chuyện như vậy, các tiểu thư khuê các khác đã sớm sợ vỡ mật, nàng ấy còn có thể nhẫn nại để thăm dò lai lịch của đối phương, thật sự là vô cùng đáng gờm.”

“Thực ra đây đều là Hầu gia dạy con, phụ thân vội vàng rời khỏi phủ, chẳng qua là cảm thấy những người hầu này không thích hợp nhưng cũng không có hành động, sợ oan uổng người tốt. Phụ thân nói với con ‘không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con’, nếu đã làm sai điều gì, lão phu nhân sẽ làm theo lẽ công bằng.” Giang Phi Vi khiêm tốn nói.

“Ôi, nha đầu này, thật sự là làm cho người ta cảm thấy thích.” Tài phu nhân nhéo nhéo mặt Giang Phi Vi: “Nhưng mà cũng quá gầy rồi, không bằng ngươi gả đến phủ chúng ta đi, cam đoan bánh ngọt từng bữa ăn no, không có nha hoàn dám ăn vụng của ngươi!”

Tất cả mọi người cười mắng: “Con khỉ ngang ngược nhà ngươi, chỗ nào cần cô nương Hầu phủ đi kết duyên! Quả thật là lãng phí!”

Tài phu nhân cười nhìn Giang Phi Vi, càng nhìn càng thích. Cô nương này, sau này sợ là muốn nổi danh ở Kinh thành, đến lúc đó coi như không đến lượt nhi tử ngốc nhà mình.

Khách khứa đều vui mừng, đưa tiễn các vị phu nhân, Thường ma ma nhẹ ấn huyệt đạo của lão phu nhân: “Lão phu nhân, dùng bữa tối một chút?”

“Không cần, đi truyền Lan thị và Tam cô nương tới đây.”

“Hai nàng kia chưa đi, đang chờ ở bên ngoài. Đại cô nương lo lắng cho người nên cũng không trở về phòng.”

“Vẫn là Vân Lan đau lòng ta, thôi, truyền nàng cùng vào đi.” Lão phu nhân thở ra ngụm khí đυ.c, đứng thẳng cơ thể.

Ba người vào nhà hành lễ, lão phu nhân nhìn thấy Lan thị muốn đứng dậy: “Lan thị, ngươi có biết sai?”

Đầu gối Lan thị dừng một chút, tiếp tục quỳ: “Thϊếp dùng người không có lai lịch rõ ràng, để tam cô nương ủy khuất...”

“Thường ma ma.” Lão phu nhân trực tiếp ngắt lời Lan thị, Thường ma ma bước nhanh tiến lên, cho Lan thị một bạt tai.

Lan thị sững sờ, bà ta gả vào Hầu phủ hai mươi năm, đâu có người dám chạm vào một sợi lông của bà ta!

Lão phu nhân biết bà ta không phục, lạnh lùng nói: “Biết tại sao ta đánh ngươi không?”

“Chuyện tam cô nương là nhỏ, nhưng ngươi nghìn tính vạn tính cũng không nên ở trước mặt mọi người làm mất mặt mũi của Hầu phủ!”

Không vì Giang Phi Vi ra mặt, miễn dung túng bà ta kiêu ngạo; cũng cho Lan thị chút giáo huấn, lão phu nhân cảm thấy mình xử lý không tệ.

Trong lòng lão phu nhân nhận định gì đó, dù cho người ta có cãi bao nhiêu lần cũng không thể lật lại được, Lan thị đành phải nuốt xuống cơn tức giận này: “Con dâu hiểu rồi.”

Giang Vân Lan khuyên nhủ: “Tổ mẫu, đừng tức giận, người nói như vậy muội muội sẽ rất đau lòng.”

Giang Phi Vi không dám tin, từ khi mình hồi phủ đến nay đã gây sự với Giang Vân Lan lúc nào chưa? Không phải nàng ta là đóa hoa trắng làm người thương yêu trong sách kia sao, vì sao luôn đem sự tình hướng về phía mình?

Giang Vân Lan vì Giang Phi Vi giải thích, lão phu nhân càng thấy Giang Phi Vi không vừa mắt, bà ta lại nhìn về phía Giang Phi Vi: “Ngươi đã sớm đoán được hết tất cả, hôm nay còn mặc mộc mạc làm gì? Để người ta cảm thấy Hầu phủ ta keo kiệt.”

… Đến xem lão phu nhân này chán ghét mình.

“Được rồi, ta cũng mệt mỏi, hôm nay không có việc gì thì trở về đi, đồ vật mau chóng tìm về, đưa về chỗ tam cô nương đi.”

Giang Phi Vi chép chép miệng, cũng lười học Giang Vân Lan hầu hạ lão phu nhân như vậy, sau khi hành lễ liền lui ra khỏi Thọ An Đường.

“Tam cô nương.” Lan thị gọi Giang Phi Vi lại.

Lan thị thấy nụ cười tràn đầy trên mặt Giang Phi Vi, chỉ hận không được xé nát mặt mũi của nàng.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhượng bộ: “Tam cô nương, lần này là thẩm thẩm không cho ngươi chọn người hầu tốt, chờ ngày mai ta gọi người môi giới tới, để cho ngươi tự mình lựa chọn! Chỉ là... pho tượng bạch ngọc hạc lộc tiên nhân này, tam cô nương còn nhớ là ai cầm không?”