Chương 4: Hiểu lầm

Ngày kế tiếp, Lăng Vân đến quân đội trả phép, bị các đồng nghiệp nhìn bằng ánh mắt khác thường. Tuy rằng mỗi ngày đều không dám ở trước mặt hắn nói ra nói vào, nhưng sau lưng những lời khó nghe hắn lại không ngăn cản được.

"Mới bảy ngày đã đến nhậm chức, xem ra gia chủ của Sở tướng quân rất sủng ái hắn!" Người đang nói chuyện có ánh mắt thô bỉ.

"Cái gì mà sủng ái, nếu thật sự sủng ái vậy nhất định là hận không thể để hắn ở lưng quần, hàng đêm làm cho hắn la hét, tân hôn bảy ngày liền cho người xuất đầu lộ diện, ta xem ngược lại là gia chủ chán ghét mà vứt bỏ!" Người đang nói chuyện trên mặt đầy oán độc, hắn từng phạm sai lầm bị Sở Lăng Vân dùng quân pháp trừng phạt qua.

"Không thể nào? Sở tướng quân có nhân trung long phượng*, vậy mà lại coi thường Sở tướng quân, vậy mắt phải nhìn cao cỡ nào?"

*Nhân trung long phượng (人中龙凤): ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác.

"Tướng mạo long phượng thì được gì? Làm thê thϊếp quan trọng nhất chính là tính cách nhu thuận, phu quân nói hai là hai, còn phải có công phu trên giường nữa, có thể phục vụ nam nhân tiêu hồn sảng khoái thuận ý mới là người vợ tốt, họ Sở ta xem chính là không dùng được, chỉ có thể cưới về làm vật trang trí thôi, một ngày hai ngày mới mẻ, để lâu nam nhân nào không phiền?"

Những từ ngữ xấu xa này Sở Lăng Vân đã được nghe rất nhiều trước khi lập gia đình, tuy rằng ai nghe xong trong lòng cũng sẽ không thoải mái, nhưng người khác lại nhiều chuyện, lại không thể thật sự hạ mình đem những người đó bắt tới đánh một trận.

Trước kia Lăng Vân từng nghe qua những lời này còn chưa tính, lại không ngờ những lời đó cứ lởn vởn trong đầu hắn cả ngày hôm nay. "Làm một người vợ quan trọng nhất là tính tình nhu thuận... Để lâu người đàn ông nào không phiền chán?" Mộ Ngôn thật sự sẽ chán ghét hắn sao?

Suy nghĩ của Lăng Vân cả ngày đều không có ở đây, bị đồng nghiệp thân thiết trêu đùa có phải hay không tân hôn bị gia chủ đòi hỏi quá độ, Lăng Vân cũng chỉ có thể cười mắng che giấu đi.

Đến giờ tan làm, Sở Lăng Vân dắt ngựa của mình đi ra quân bộ, vừa muốn lên ngựa, không ngờ thấy xe ngựa của Lâm trang chờ ở trước cửa quân, đứng bên cạnh xe ngựa không phải Lâm Mộ Ngôn còn có thể là ai.

Vài đồng nghiệp cùng Sở Lăng Vân có quan hệ tốt đều tham gia hôn lễ hai người, cho nên đều biết Lâm Mộ Ngôn.

Một người có tính cách hào sảng hướng Lâm Mộ Ngôn nháy nháy mắt trêu đùa "Yến nhĩ tân hôn*, Lâm Thiếu trang chủ chính là một khắc đều luyến tiếc Sở tướng quân, cho nên mới vội vàng đi đón?"

*Yến nhĩ tân hôn: Chỉ nàng dâu mới, vợ mới cưới.

Một khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút.

Lâm Mộ Ngôn hào phóng chắp tay: "Làm Lý tướng quân chê cười rồi, Lăng Vân được các vị chiếu cố, ngày khác tiểu đệ nhất định sẽ thiết yến cảm tạ chư vị. Hôm nay tiểu đệ không quấy rầy chư vị, chư vị thỉnh!"

Bên trong xe ngựa, Lâm Mộ Ngôn vẫn cầm cuốn sách, Lăng Vân có chút sững sờ quỳ gối bên cạnh ngốc ngốc nhìn Lâm Mộ Ngôn.

"Tại sao lại tới đón ta?" Chờ đến khi Lâm Mộ Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, Lăng Vân mới phát hiện mình hỏi cái vấn đề ngu xuẩn, gia chủ làm bất cứ cái gì đều không cần phải giải thích cho bất kỳ ai, chính mình lại chất vấn đã là phá hư quy củ.

"Một ngân hàng tư nhân có chút vấn đề, ta tới xem một chút, tra xong việc, còn thời gian liền tiện đường đến quân bộ đón ngươi! Ngươi mặc thân triều phục quỳ không thoải mái, ngồi xuống đi, uống miếng nước trước làm ấm cổ họng!"

Nguyên bản nghe được chỉ tiện đường Lăng Vân có chút mất mát, nhưng những lời bình thường tiếp theo lại khiến cho Lăng Vân giống như có bàn tay gãi ngứa trong lòng, thoải mái không kể xiết.

Lâm Mộ Ngôn thuận lợi tiện đường hơn một tháng, bất kể là nắng hay mưa. Người trong toàn quân đều biết Sở tướng quân mặc dù là một nam thê, nhưng được gia chủ kính trọng và yêu thương, cũng không đem hắn làm công cụ nối dõi cùng tiết dục. Những tin đồn cùng xem thường cũng dần dần lắng xuống.

Hơn tháng thời gian, Lâm Mộ Ngôn cũng nắm gần hết công việc kinh doanh của Lâm trang trong kinh thành, trừng phạt vài chưởng quầy nghĩ hắn trẻ tuổi liền muốn đυ.c nước béo cò*, liền không còn người nào dám xem thường vị Thiếu trang chủ trẻ tuổi này.

* Đυ.c nước béo cò: những kẻ trục lợi.

Ngân hàng tư nhân đưa ra một phương pháp tính lãi mới, có lợi cho người nghèo, quý tộc có thể trao đổi tiền trên toàn quốc, khiến ngân hàng tư nhân của Lâm gia kinh doanh phát triển không ngừng, tửu quán mỗi ngày đều có những món ăn mới, y quán mỗi tháng chữa bệnh từ thiện hai lần, làm Lâm trang từ trước tới nay khiêm tốn trong lúc nhất thời nổi danh khắp kinh thành, người khác nhắc tới Thiếu trang chủ Lâm gia không còn là kẻ ngốc muốn làm vợ của nam nhân khác, cũng không chỉ là chồng của Sở tướng quân. Những vết nhơ trong quá khứ dần được gột rửa, bây giờ Lâm Mộ Ngôn trong mắt mọi người chính là nhân tài mới xuất hiện...

Càng làm cho Lâm Mộ Ngôn thuận ý là Lăng Vân nhu thuận cùng phục tùng hơn, hai người ở chung dần dần hòa hợp với nhau, bất quá Lâm Mộ Ngôn vẫn là không có muốn hắn, bởi vì mức độ này vẫn là không đủ. Lâm Mộ Ngôn muốn chính là trái tim của Lăng Vân phải trói buộc trên người hắn, muốn Lăng Vân quỳ xuống chính mồm xin hắn đυ. vào, muốn Lăng Vân cam tâm tình nguyện ở trước mặt mình dâʍ đãиɠ phát da^ʍ, thậm chí muốn Lăng Vân vì lấy lòng hắn mà đòi làm thịt chậu để chính mình tiểu vào, cầu xin chính mình đem những đồ vật dâʍ ɭσạи dùng trên người hắn.

Lâm Mộ Ngôn chưa bao giờ phủ nhận mình biếи ŧɦái, tìиɧ ɖu͙© bình thường mang lại cho hắn không bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ, cần phải giữ lấy nhốt vào đυ. cho đến khi nào người dưới thân khóc lóc van xin đầu hàng thần phục dâng lên chính mình hết thảy mới có thể khiến cho tâm của Lâm Mộ Ngôn thỏa mãn, đời trước liền là như vậy, đời này lại tồn tại một đất nước phù hợp với hắn, hắn càng không có ý định thay đổi.

Đối với Lăng Vân, Lâm Mộ Ngôn đã dùng tới sự kiên nhẫn lớn nhất trong đời từ trước tới nay dành cho hắn, bất quá vẫn là vì câu nói kia "Hắn đáng giá" cho nên Lâm Mộ Ngôn không ngại dùng sự kiên nhẫn lớn hơn để chờ đợi.

Nhưng điều mà Lâm Mộ Ngôn không ngờ tới là ngay khi hắn đang tràn đầy tự tin, sự trống rỗng xuất hiện ngoài ý muốn khiến tâm của hắn lập tức lạnh lẽo.

"Mộ Ngôn, là tới đón Lăng Vân sao? Trễ như vậy còn chưa tan làm, mới nãy ta thấy Lăng Vân đang ở sân huấn luyện trong rừng trúc phía sau núi luyện võ, ngươi đi tới đó tìm hắn đi!"

Một tháng qua, cùng nhau uống rượu mấy lần, Lâm Mộ Ngôn đã sớm cùng bạn tốt của Lăng Vân quen thuộc.

Rừng trúc phía sau núi, Lâm Mộ Ngôn không nghĩ tới trừ bỏ Lăng Vân còn có một người về bộ dạng khí độ không thua kém hắn là bao.

"Sư huynh! Đừng nói là ngươi không biết tâm tư của ta đối với ngươi!"

Xem ra tiểu tam ở thế giới này so với hiện đại còn tự tin hơn.

Lâm Mộ Ngôn lúc đầu vô cùng thích thú xem phim truyền hình cẩu huyết này, bất quá sau khi nghe được sắc mặt âm trầm giống như có thể nhỏ ra nước.

"Đừng dùng hôn lễ thành thân qua loa của ngươi lấy lệ ta, ma ốm kia hắn hiểu ngươi sao? Hắn biết ngươi muốn gì chứ? Sư huynh, ngươi dám nhìn vào mắt ta mà nói không? Ngươi là thật tâm ngưỡng mộ Lâm Mộ Ngôn mới gả cho hắn, hay là vì cái gọi là ân tình?"

Lâm Mộ Ngôn nhìn Sở Lăng Vân lắc đầu, trong lòng từng đợt lạnh lẽo, nếu như nói lúc đầu tại đại hôn, Sở Lăng Vân gả cho chính mình chỉ là vì báo ân, Lâm Mộ Ngôn sẽ không chút nào để tâm, nhưng này hơn một tháng ở chung, chính mình dùng sự kiên nhẫn lớn nhất từ trước tới nay, yên lặng vì hắn bỏ qua sự buồn phiền, không cho phép bất kỳ kẻ nào khinh nhục hắn. Sở Lăng Vân không nói lời nào tựa như đánh cho Lâm Mộ Ngôn một đòn cảnh tỉnh, hóa ra người này thực sự có ý chí sắt đá không thay đổi được...

"Sư huynh! Các ngươi căn bản là bất đồng, trong mắt hắn chỉ có tiền, đối với ngươi chỉ có sự chiếm hữu đầy kinh tởm, cho ngươi trở về quân bộ nhậm chức là vì ngươi suy nghĩ? Vì đất nước mà bảo vệ biên giới, mở rộng lãnh thổ mới là giấc mộng suốt đời của ngươi, đem ngươi vòng ở quân đội cho ngươi giống như một giáo đầu huấn luyện cho tân binh, cái này khác nào là bẻ gãy cánh chim của ngươi, làm ngươi giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg.

Sư huynh, chỉ có chúng ta mới là chung một chí hướng, cùng ta đi, ta cùng ngươi tới biên cương, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa gϊếŧ địch, đồng thời rong ruổi trên chiến trường. Đó mới là sự tự do mà ngươi mong muốn."

Nói xong lời cuối cùng, sư đệ tiến lên ôm chặt Lăng Vân. Nhìn đến đây, Lâm Mộ Ngôn đã xoay người rời đi, về phần Lăng Vân có tránh ra hay vẫn là cùng sư đệ của hắn thâm tình ôm nhau, Lâm Mộ Ngôn đã không còn hứng thú, Lâm Mộ Ngôn cảm thấy chính mình từ trước tới nay đều nghĩ sai rồi, hắn cần phải suy nghĩ lại lần nữa...

Lăng Vân tan làm, lần đầu tiên ở cửa không nhìn thấy Lâm Mộ Ngôn.

"Mộ Ngôn vừa rồi đến rừng trúc phía sau núi tìm ngươi, có thể là có chuyện nên tạm thời đi trước!"

Lăng Vân vừa nghe bạn tốt nói tâm nhất thời run lên, chẳng lẽ Mộ Ngôn đã nhìn thấy sư đệ ôm hắn trong rừng trúc nên mới hiểu lầm.

Lăng Vân không biết mình nghĩ gì, chỉ biết mình phải lập tức giải thích cho Lâm Mộ Ngôn, tuyệt đối không thể làm Mộ Ngôn hiểu lầm chính mình, mình không phải là cố ý để sư đệ ôm, chính mình là nhất thời không phản ứng kịp, sau đó đã tránh ra, còn hung hăng đánh sư đệ một đòn, chính mình đã đáp ứng với Mộ Ngôn, nhất định sẽ bảo vệ quy củ làm một người vợ tốt.

Hắn liều mạng phi ngựa trở về Lâm Trang, lại không ngờ Lâm phụ nói Mộ Ngôn sai người trở về nói có xã giao, không cần chờ hắn ăn cơm.

Lăng Vân ăn một bữa cơm ăn không biết ngon, mất hồn mất vía chờ đến đêm Lâm Mộ Ngôn hồi phủ, nhưng ở cửa thư phòng bị người hầu ngăn cản.

"Chủ tử đã ra lệnh, không cho bất kỳ ai quấy rầy! Xin chủ mẫu thứ tội, không nên làm khó nô tài."

Một tên nô tài, một cánh cửa căn bản không ngăn được Lăng Vân, nhưng Lăng Vân không dám, Lăng Vân sợ làm Lâm Mộ Ngôn chán ghét.

Về phần tại sao lúc động phòng vi phạm quy định không sợ, hầu hạ Lâm Mộ Ngôn bất kính không sợ, mà cố tình hiện tại lại sợ, Lăng Vân lại không có nghĩ sâu.

Một cánh cửa chặn hai người, một người ngồi trong thư phòng ngủ gục một đêm, một người đứng ở cửa một đêm chưa chợp mắt.