Chương 5: Trang chủ Minh Trang

Sáng sớm Mộ Ngôn đẩy cửa liền thấy Lăng Vân, thái độ bình tĩnh của Mộ Ngôn không khác gì lúc trước, nhưng Lăng Vân lại cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.

"Vào đi, không cần thỉnh an, tối hôm qua ta đã suy nghĩ suốt một đêm, có lẽ trước kia là ta nghĩ sai rồi, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ vì bản thân đường đường là nam nhi cao bảy thước trong lòng không cam nguyện lại phải gả cho ta, nguyên lai là giữa chúng ta nào có cách nhau mà chỉ là không cam lòng mà thôi, còn không cùng chí hướng không thể bàn luận, hoặc là khả năng có tình yêu khác.

Rốt cuộc trái tim ngươi không phải là thứ ta có thể che chở, ta cũng không muốn tàn nhẫn bẻ gãy cánh chim của ngươi, làm ngươi và ta thành một đôi ân oán tình thù. Đây là thư ly hôn, Sở thúc bên kia ta sẽ đi giải thích, tốt xấu gì thì ta với ngươi cũng từng là phu thê, đây cũng là điều cuối cùng ta có thể làm cho ngươi, về sau ngươi hoàn toàn tự do."

Hai chữ ly hôn Lăng Vân nghe như sấm đánh trong đầu ầm ầm rung động.

"Không phải! Mộ Ngôn, ngươi hiểu lầm! Ngươi nghe ta giải thích! Ta cùng sư đệ không có tư tình, lần này hắn tới tìm ta ta đều nói rõ ràng. Ta không có phá hỏng quy củ, không có không bị kiềm chế, Mộ Ngôn! Ngươi tin ta!" Lăng Vân thậm chí quên mất rằng mình nên dùng danh hiệu kính trọng để xưng hô với gia chủ của mình.

"Ta tin ngươi! Ta tin nhân phẩm của ngươi ! Ngươi sẽ không làm chuyện xấu!"

Lâm Mộ Ngôn một câu ta tin ngươi dễ dàng trấn an Lăng Vân trong lòng hoảng loạn cùng thất thố.

"Nhưng ta cũng tin Lăng Vân có tham vọng, chí hướng của ngươi là rong ruổi chiến trường, bảo vệ biên cương. Ta cũng tin một cái quân bộ nho nhỏ một cái trường dạy võ hoặc là nói Lâm Trang đối với ngươi không khác gì một cái l*иg sắt hoa lệ.

Đừng nóng vội giải thích, chẳng phải lúc động phòng không tuân thủ quy củ, lúc thị tẩm không tận tâm không phải vì muốn chọc giận ta, sau đó ban cho ngươi một thư ly hôn sao?"

Lâm Mộ Ngôn nhìn Lăng Vân bị hắn nói không thể phản bác, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Lăng Vân.

"Người chỉ có một đời, cả đời này hẳn là vì chính mình mà sống, nghĩ kỹ xem ngươi rốt cuộc muốn cái gì, đừng để hối hận không kịp. Thư ly hôn này ta đã ký, chờ ngươi ký xong quản gia sẽ đưa đi quan phủ đóng dấu. Sở thúc bên kia không cần cảm thấy gánh nặng, ta sẽ đem trách nhiệm đều gánh hết lên người..."

Nói xong Lâm Mộ Ngôn liền xoay người rời đi, hiện tại Lăng Vân giống như chính mình lúc trước, bất quá hắn so với mình may mắn hơn, chỉ là cha mẹ không hiểu hắn, mà may mắn hắn gặp được người hiểu hắn.

Thích cũng không nhất định phải có được, hoặc là chính mình thích hắn chưa tới mức bỏ qua tất cả để đoạt lấy và chiếm hữu.

Bạn đời là vợ của mình dù số mệnh bất đồng thì vẫn đồng tâm, trao gửi niềm tin đứng đằng sau sẵn sàng xả thân vì đối phương. Chính mình cũng không muốn ở cùng một người mà trái tim không ở bên mình dây dưa cả đời. Cho nên Lâm Mộ Ngôn lựa chọn thành toàn cho Lăng Vân cũng là giải thoát cho chính mình.

Hai chữ ly hôn trên mặt giấy chói lọi đâm vào mắt Lăng Vân. Đúng vậy, Mộ Ngôn nói đều đúng, đây không phải là điều hắn hằng mơ ước sao? Nhưng vì cái gì mà tự do và tôn nghiêm hắn mong muốn chỉ còn cách bản thân một bước chân, trái tim lại cảm thấy trống rỗng, hắn lại cảm thấy sợ hãi.

Nếu cái giá của sự tự do là không còn ai bảo hộ khi bị phụ thân trách phạt, mỗi ngày ở quân bộ chờ hắn tan làm, hàng đêm ôm hắn đi vào giấc ngủ, sáng sớm sẽ cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng.

Trái tim dường như đã thủng một lỗ lớn và dù có thế nào cũng không thể lấp đầy được, có tự do lại không có trái tim như cái cái xác không hồn biết đi, vậy thà mình không cần tự do này còn hơn.

Làm việc ở quân bộ không thể thực hiện những tham vọng cao cả của mình, chính hắn không cam lòng sao? Nghĩ lại một tháng nay, hình như không có không cam lòng như lúc ban đầu nữa, ngoài việc huấn luyện tân binh còn có thể bài binh bố trận, biên soạn binh thư binh pháp, khai phá chiến thuật vũ khí mới.

Cũng không nhất định phải đi thủ biên, vì Mộ Ngôn chính mình có thể lựa chọn một loại phương thức khác vì nước mà tận trung, chỉ cần Mộ Ngôn có thể cho phép chính mình dẫn quân xung trận khi Đại Ung nguy cấp là được. Không miễn cưỡng, thật sự không miễn cưỡng, một cuộc sống bình dị như vậy chỉ cần có Mộ Ngôn ở bên là hạnh phúc mà phong phú.

Chờ Lăng Vân nghĩ thông suốt đuổi theo, quản gia lại nói cho Lăng Vân biết Thiếu trang chủ đã ra cửa đi tuần tra các chi nhánh ám trang của Lâm gia, hơn tháng mới về.

Rõ ràng là một ngày xuân ấm áp, Lăng Vân lại toàn thân bị mồ hôi lạnh xuyên thấu. Hắn thật sự không muốn chính mình nữa sao?

Phục hồi tinh thần, Lăng Vân dẫn ngựa muốn ra cửa đuổi theo, Lăng Vân muốn nói cho Mộ Ngôn biết tâm ý của mình, quỳ trước mặt hắn thừa nhận sai lầm của mình đối với quy củ, mặc hắn trách phạt đánh chửi. Giống như nói chậm một khắc Mộ Ngôn thật sự liền không cần hắn.

Nhưng lời quản gia nói ra lại giống như dội gáo nước lạnh làm hắn lạnh thấu tim.

"Thiếu phu nhân, có chuyện gì không bằng ngài chờ Thiếu trang chủ trở về rồi hẵng nói, Lâm Trang có rất nhiều chi nhánh, ám trang càng chỉ có trang chủ cùng Thiếu trang chủ biết, ngài cũng không biết Thiếu trang chủ đi tới trang nào, này phương hướng đâu mà tìm!"

Lâm Mộ Ngôn rời đi một tháng, sự hối hận cùng áy náy ngày đêm gặm nhấm trái tim Lăng Vân, vì cái gì trái tim chính mình lại không nhận ra sớm hơn, làm Mộ Ngôn không đợi được một tháng, hết sạch kiên nhẫn, Mộ Ngôn sẽ không cần mình nữa đi.

Điều quan trọng nhất của một người vợ là sự dịu dàng và vâng lời cùng với đó là hầu hạ gia chủ trên giường thoải mái. Nhưng hai điểm này mình đều không làm tốt, chính mình bất kính với gia chủ, còn phá hỏng rất nhiều quy củ. Mộ Ngôn quyết tâm không muốn chính mình nữa.

Khi không cần đến quân bộ, Lăng Vân đem những quy củ của nam thê ra đọc đi đọc lại nhiều lần, đã từng khịt mũi coi thường, những quy củ này hiện tại lại được Lăng Vân tôn sùng như là quy tắc vàng.

Lăng Vân mỗi ngày sớm hay muộn đều quỳ gối trước thần hôn định tỉnh*, ghi nhớ sai lầm của chính mình, chờ đợi gia chủ trở về trách phạt.

*Thần hôn định tỉnh: sớm chiều thăm hỏi sức khoẻ của cha mẹ.

Mỗi ngày vệ sinh hậu huyệt lại bôi thêm dầu dưỡng bôi trơn, cuối cùng mặc lại khoá trinh tiết, nghĩ Mộ Ngôn trở về lúc nào cũng có có thể sử dụng chính mình.

Khoá trinh tiết từ lúc động phòng Lâm Mộ Ngôn đặc biệt cho phép Lăng Vân không cần ngày ngày mang lên, Mộ Ngôn nói tin hắn. Nhưng Lăng Vân quyết định sau này ngày ngày phải mặc, để chứng minh hắn là một nam thê, cũng là bằng chứng cho thấy gia chủ muốn giáo huấn hắn.

Thậm chí ban đêm Lăng Vân còn lấy dươиɠ ѵậŧ giả từ trong của hồi môn, những dươиɠ ѵậŧ giả này đều là dựa theo kích cỡ của Mộ Ngôn mà làm.

Lúc trước thà rằng vi phạm chịu phạt cũng không muốn hầu hạ bằng miệng, giờ phút này Lăng Vân lại vui vẻ học, chờ Mộ Ngôn trở về sẽ đối với hắn hài lòng.

Trước kia cảm thấy hầu hạ gia chủ tiểu tiện buổi sáng là ghê tởm, nhưng nếu có thể làm Mộ Ngôn cao hứng, chính mình cũng nguyện ý. Hóa ra chỉ cần trong lòng có người, thì cho dù người ấy làm cái gì đều không cảm thấy nhục nhã mà cam tâm tình nguyện. Chỉ là chính mình hiểu ra quá muộn, Mộ Ngôn còn có thể hay không lại cho mình cơ hội...

Trái ngược với Lăng Vân ngày ngày đau khổ.

Lâm Mộ Ngôn là có một người rộng lượng, đi ra khỏi thành không phải vì việc kinh doanh, nếu đã không quan tâm thì sẽ từ bỏ. Ra khỏi thành một khắc, Lâm Mộ Ngôn liền cảm thấy thoải mái. Ngồi xe ngựa đến ngoại ô, nhìn rừng cây hoa cỏ xanh um tươi tốt, tâm tình càng trở nên tốt hơn nhiều.

Xem ra hắn thật sự không thích hợp để đóng vai tình yêu đích thực, đời trước nháo đến chuyện lớn như vậy cuối cùng cũng không có kết quả. Là hắn quá tham lam sao? Vậy không bằng muốn ít một chút, tận hưởng lạc thú trước mắt.

Điểm dừng chân đầu tiên của Lâm Mộ Ngôn là Lâm trang, là ám trang lớn nhất của Minh trang. Cái gọi là ám trang, là bên ngoài cùng chủ trang không có liên hệ nào, nhưng bên trong là một chi nhánh phụ thuộc vào chủ trang.

Chủ của ám trang thường là thị nô hầu cận nhất của trang chủ, cho nên dù ám trang phát triển lớn mạnh đến đâu, trang chủ của ám trang bên ngoài thân phận có hiển hách cỡ nào, thì ở trước mặt chủ tử cũng chỉ là một con chó trung thành ngoan ngoãn, không cần lo lắng hắn ăn cây táo rào cây sung đi quá giới hạn.

Phải biết rằng hình phạt của Đại Ung đối với những nô ɭệ phản bội chủ nhân dùng hai chữ tàn nhẫn không thể hình dung hết. Không chỉ là một cái chết đơn giản. Đưa đi quân doanh làm kỹ nữ đang sống sờ sờ bị thao chết là nhẹ nhất, một số thì đưa đi y quán để thử chất độc, gãy chân thì nối lại xương, quả thực chính là muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong.

Tuy nhiên, Minh trang cùng các ám trang khác có chút bất đồng, trang chủ ám trang là Minh Khải Sơn, tuy rằng là thân phận nô ɭệ, nhưng lại là thị nô thân cận bên cạnh mẫu thân Lâm Mộ Ngôn, được mẫu thân Lâm Mộ Ngôn từ nhỏ nuôi lớn, chính mình giống như đệ đệ của hắn, thậm chí hắn còn từng làm bảo mẫu cho Lâm Mộ Ngôn. Bất quá lại không biết vì sao mẫu thân Lâm Mộ Ngôn lại không cho hắn thoát khỏi thân phận nô ɭệ.

Sau khi mẫu thân Lâm Mộ Ngôn qua đời, Lâm Giang dựa vào di nguyện của thê tử mà đối xử tử tế với Minh Khải Sơn, để hắn làm chủ trang của một nhánh ngoài. Nhiều năm rồi cũng chưa đi kiểm tra quản lý, thật giống như Minh trang cùng Lâm trang không có quan hệ gì, chỉ là phương diện làm ăn tận lực hết sức.

Tuy nhiên, không chỉ có Minh Khải Sơn có bản lĩnh không nhỏ, nhi tử Minh Phong của hắn càng là trò giỏi hơn thầy, hai người đem Minh trang kinh doanh phát triển, hiện tại Minh trang ngoại trừ nội tình thâm hậu không bằng Lâm trang, các mặt khác phương diện khắp nơi đều không thua kém gì Lâm trang. Phụ tử Minh thị ở phía Đông Đại Ung cũng có danh tiếng.

Điều này làm Lâm Mộ Ngôn có chút hứng thú, Lâm Mộ Ngôn muốn nhìn một chút Minh Khải Sơn là người như thế nào, cũng muốn xem xem Minh Khải Sơn cùng nhà hắn rốt cuộc có gút mắt gì.

Cửa chính Minh trang, nhìn người gác cổng sau khi thông báo Minh Khải Sơn vội vàng ra nghênh đón. Lâm Mộ Ngôn gật đầu trong lòng, hẳn là không đến mức quên bổn phận. Đi vào trong trang, Minh Khải Sơn luôn đi sau Lâm Mộ Ngôn nửa bước.

Sau khi Minh Khải Sơn dẫn Lâm Mộ Ngôn tới chính điện, Lâm Mộ Ngôn mới quan sát cẩn thận Minh Khải Sơn.

Không thể không nói, Minh Khải Sơn có thể coi là người có gu thẩm mỹ nhất trong số những nam nhân mà Lâm Mộ Ngôn từng gặp qua trong đời.

Ngũ quan cương nghị nam tính, trường bào được mặc trên bả vai rộng lớn càng thêm hương vị, áo ngoài rộng không che dấu được cơ ngực lớn. Dù hạ thân được giấu dưới lớp trường bào, nhưng dựa theo tỉ lệ dáng người mà nói, tuyệt đối không thua gì mỹ nam chân dài ở hiện đại.

Chưa nói đến ngoại hình, chỉ cần nói khí chất của một người nam nhân trưởng thành, liền giống như dư vị êm dịu và kéo dài của một loại rượu lâu năm.

Lâm Mộ Ngôn còn đang quan sát đôi mắt Minh Khải Sơn, Minh Khải Sơn cho hạ nhân lui xuống, đầu tiên là tự mình rót một tách trà nóng cho Lâm Mộ Ngôn, lúc sau quy củ quỳ gối trước mặt Lâm Mộ Ngôn.

"Nô ɭệ xin thỉnh an tiểu chủ tử!"

Tuy nói hắn là gia nô của nhà mình, nhưng mười mấy năm không quản, chính hắn đã đem một tiểu trang kinh doanh thành một trang lớn có tiếng ở phía Đông. Thấy mình liền quỳ xuống dập đầu không chút nào để ý đến thân phận. Thực sự có chút làm Lâm Mộ Ngôn kinh ngạc, phải biết rằng danh lợi làm con người động lòng, kiếp trước đã xem qua ít nhiều vì danh lợi mà tương tàn, vì danh lợi mà gϊếŧ huynh đệ phụ mẫu.

"Minh trang chủ không cần khách sáo, đứng lên mà nói đi!"

"Tiện nô không xứng với tiểu chủ tử, tiểu chủ tử có thể gọi tiện nô là Khải Sơn. Ở trước mặt chủ nhân, nào có chỗ ngồi cho tiện nô, tiện nô quỳ xuống đáp lời tiểu chủ tử."

Câu nói của Lâm Mộ Ngôn khiến thái độ của Minh Khải Sơn càng thêm hèn mọn.

Nghe Minh Khải Sơn kể về chuyện cũ của mẫu thân cùng với hắn hồi nhỏ, Lâm Mộ Ngôn đại khái biết Minh Khải Sơn cùng nhà hắn có quan hệ gì. Minh Khải Sơn là được mẫu thân hắn từ chợ nô ɭệ mua về, nếu không phải mẫu thân ra giá cao Minh Khải Sơn liền sẽ bị tú bà ở kỹ viện mua đi.

Phỏng chừng năm đó, lão cha của mình vì thê tử đối quá tốt với Minh Khải Sơn nên sinh ra chán ghét. Lại sợ không dám chọc thê tử tức giận nên không đuổi Minh Khải Sơn. Đến khi mẫu thân qua đời vì bệnh, lão cha của mình liền cho Minh Khải Sơn một tiểu trang để tống cổ hắn đi thật xa. Một là vì di nguyện của thê tử phải đối xử tử tế với y, hai là không muốn gặp lại y để tránh phải nhớ tới thê tử càng thêm thương tâm.

Trò chuyện một hồi liền tới giờ cơm chiều, Minh Khải Sơn lệnh cho phòng bếp làm một bàn đồ ăn ngon. Đều cho người hầu lui, tự mình hầu Lâm Mộ Ngôn dùng cơm.

Lâm Mộ Ngôn lại nghĩ, nếu là nam nhân thành thục nam tính ổn trọng, giờ phút này lại cởi hết đồ giống như một con chó quỳ gối dưới chân mình, bị mình dùng chân chơi đùa với dươиɠ ѵậŧ, thỉnh thoảng thưởng một ít xương thừa mình đã ăn cho y, nhìn y lắc mông sủa gâu gâu cảm ơn chủ nhân ban thưởng, sau đó vùi đầu ra sức gặm xương. Cuối cùng bị mình dẫm bắn, lắc mông đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y trên chân mình đều liếʍ sạch sẽ mà nuốt xuống.

Chỉ là nghĩ thôi đã khiến cho Lâm Mộ Ngôn toàn thân có chút nóng.

Ăn cơm xong, Minh Khải Sơn mời Lâm Mộ Ngôn đi đến thư phòng để giới thiệu và kiểm tra sổ sách kinh doanh cùng tài sản nhiều năm của Minh trang. Không xem thì không biết, sau khi xem qua Lâm Mộ Ngôn không chỉ trong lòng thầm khen đầu óc kinh doanh của Minh gia phụ tử. Mà ngay cả Lâm Mộ Ngôn từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu trong công việc kinh doanh của gia tộc cũng có chút hổ thẹn không bằng.

Lâm Mộ Ngôn có chút mệt mỏi, vừa mới ngáp một cái, Minh Khải Sơn liền quỳ xuống thỉnh tội: "Là lỗi của tiện nô, tiện nô chưa nghĩ đến tiểu chủ tử đi đường mệt nhọc, còn làm tiểu chủ tử lao tâm, xin tiểu chủ tử trừng phạt tiện nô."

Lâm Mộ Ngôn vẫy vẫy tay, ra hiệu đã đến giờ đi ngủ, làm Minh Khải Sơn không cần nghĩ nhiều.

"Không biết tiểu chủ tử có cần yêu cầu thị nô đến thị tẩm, tiện nô không biết tiểu chủ tử thích cái gì, xin tiểu chủ tử chỉ bảo."

"Không cần, bất quá nếu là thân thể của Khải Sơn, vậy quả thật là một đêm ngon giấc."

Lâm Mộ Ngôn cuối cùng vẫn là không nhịn được trêu chọc một câu, bất quá cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút cũng không cho là thật, cung kính thủ lễ là một chuyện, hắn cũng không cho rằng Minh trang chủ đã thành thân cùng sinh con sẽ bò lên giường của hắn, đương nhiên lấy thân phận chủ tử cưỡng ép, có lẽ Minh Khải Sơn không dám làm trái. Nhưng hai đời này, Lâm Mộ Ngôn cảm thấy ưu điểm lớn nhất của chính mình chính là không thích cưỡng bách người khác, hơn nữa Lâm Mộ Ngôn còn quyết định đem ưu điểm này giữ vững.

Bất quá Lâm Mộ Ngôn không nghĩ tới chính là chỉ vì một câu nói đùa, hắn vừa mới chuẩn bị cởϊ qυầи áo nằm xuống, liền thấy Minh Khải Sơn ăn mặc cùng Lăng Vân động phòng ngày ấy không sai biệt là mấy, mặc trường bào gần như bại lộ ra gần hết bước vào trong phòng ngủ của hắn. Hơn nữa Minh Khải Sơn còn không có mang khoá trinh tiết, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân của Minh Khải Sơn lắc lư theo từng bước đi, còn có hai chân dài, thật là câu người mất hồn, không khỏi làm Lâm Mộ Ngôn nhớ tới đàn ông của hiện đại đáng khinh hình dung người mẫu nữ, một đôi chân dài cũng đủ để chơi một đêm...