Chương 10

Dung gia từ trước đến nay luôn duy trì chính thống làm danh, năm đó khi nam chủ hoàng đế còn là Vương gia, bọn họ duy trì đích tử trung cung, sau đó đích tử qua đời, mấy Vương gia đoạt đích, Dung gia âm thầm đứng ở phía Vương gia boss phản diện.

May mắn cho Dung tướng bởi vì nữ chủ đứng ra khuyên giải nam chủ, khiến cho Dung gia không bị liên lụy mà tiến thêm một bước.

Có điều chuyện này cũng gieo mầm mâu thuẫn, dẫn đến phân ra Đông Tây lưỡng phủ.

Sau khi nam chủ đăng cơ, Dung gia lại đứng ở phía Thái tử, biểu hiện cụ thể là đưa Dung Nguyên đến Đông cung làm thư đồng.

Ai biết chỉ qua hai năm, nữ chủ liền lên ngôi làm kế hậu, hoàng tử nàng sinh ra cũng trở thành đích tử.

Hiện giờ lấy Dung tướng bên Tây phủ nghiêng về phía nữ chủ, Đông phủ mặc kệ có nguyện ý hay không, vẫn sẽ bị trói ở cuộc chiến Đông Cung.

Theo như Nam Nhược nói, Đông Tây trái phải đều là người Dung gia, mặc kệ Thái tử đăng cơ hay là con trai nữ chủ đăng cơ, bọn họ cũng không thiệt thòi.

Đừng nhìn trên mặt hai phủ luôn náo loạn mâu thuẫn, nói không chừng đã sớm lén lút thương lượng xong.

Thế gia đại tộc luôn thích làm những chuyện này.

Vào cửa ngồi xuống không bao lâu, một thanh niên dung sắc thanh tuấn đi vào.

"Dung huynh." Nam Nhược đứng dậy.

Dung Nguyên sắc mặt có chút tiều tụy, hàn huyên qua đi, nói. "Làm phiền ngươi đến đây một chuyến, lát nữa ta dẫn ngươi cùng đi Tây phủ.”

Nam Nhược hiểu, đây là do Phó Trác và Tạ Nguyên Sùng tới.

Hai người này cũng là thư đồng của Thái tử.

Phó gia là mẫu tộc Thái tử, Phó Trác là em họ ruột của Thái tử, mẹ đẻ Thái tử Phó Hoàng hậu lại là biểu tỷ ruột thịt của nam chủ.

Cho nên Thái tử cũng không có bởi vì nam chủ có tình yêu đích thực với nữ chủ liền lập tức bị phế, Phó gia cũng không có bởi vì Phó hoàng hậu qua đời liền không xong, Phó gia cũng là mẫu tộc của nam chủ.

Huống chi Thái hậu còn ở đây.

Nam Nhược nhớ rõ ở phiên ngoại nam chủ phế Thái tử, cũng là sau khi Phó thái hậu bệnh qua đời.

Tạ Nguyên Sùng là cháu đích tôn của Hàn Lâm viện học sĩ Tạ Quán, Tạ Quán là danh sĩ đại nho đương triều, danh trấn thiên hạ, năm năm trước về hưu, mở thư viện ở Giang Nam.

Thiết lập này...

Nam Nhược không tinh thông lịch sử, cũng nhìn ra được đám hậu trường này có chút yếu thế.

Một chút cũng không cho Thái tử cơ hội chạm vào quân quyền.

Bốn người thư đồng, Dung gia chân đạp hai thuyền*, Phó gia không có tước không có quyền, Nam Cung gia chỉ có thân phận thương nhân, nam 2 sáng suốt đứng bên nữ chủ, nguyên thân càng là từ nhỏ đã đi theo tiểu công chúa, duy nhất có thể đối với Thái tử có trợ giúp thực chất, cũng chỉ có Tạ gia. (*Tây phủ Dung gia Dung tướng làm chủ đứng về phe nữ chính, Đông phủ lại có Dung Nguyên làm thư đồng dưới trướng Thái tử, vì vậy editor để "chân đạp hai thuyền.)

Lại liên tưởng đến tương lai Thái tử bị phế, Nam Nhược không khỏi sinh ra chút đồng tình với vị cấp trên chưa từng gặp mặt này.

Tính toán, Thái tử mới mười tám tuổi, đặt ở hiện đại vẫn còn là một đứa nhóc.

Không đợi bao lâu, Phó Trác và Tạ Nguyên Sùng đã đến.

Hai người kết bạn mà đến, vào cửa nhìn thấy Nam Nhược, Phó Trác không hề che giấu trợn trắng mắt, quái khí nói: "Khó có được a, vậy mà lại ở chỗ này gặp được người bận rộn này.”

Tạ Nguyên Sùng lễ phép chu toàn, nhưng mắt thường có thể thấy được thần sắc hắn lãnh đạm xuống.

Nam Nhược bình thản.

Có thể hiểu được, nếu trợ lý của hắn cầm lương của hắn lại len lén chạy đi làm thuê cho đối thủ của hắn, hắn cũng sẽ rất tức giận. (*Nguyên thân làm thư đồng cho Thái tử lại chạy theo Trường Nhạc công chúa - con gái của nữ chính)

Nguyên thân còn không phải vụиɠ ŧяộʍ, mà là mọi người đều biết.

Đồng nghiệp đều là phản ứng này, ấn tượng của sếp e rằng càng kém.

Tương lai của hắn ở nơi làm việc hẳn là có chút khó khăn.