Chương 9

Nam Nhược trong lòng nghi ngờ, ngoài miệng khen Sơ Tứ hai câu, lại bảo hắn cẩn thận kể lại những gì nhìn thấy và nghe thấy ở Dung phủ.

Lúc này Sơ Tứ khai thông, rốt cục nói đến vấn đề thi thể.

“...... Tiểu nhân không thể đến gần, chỉ nhìn từ xa, giống như đang ngủ..."

Cái này phù hợp với các triệu chứng bị độc hại.

Độc này là dành cho boss phản diện, nhân vật phản diện có thể chết, nhưng không thể chết quá khó coi, bằng không làm thế nào có thể ngã vào lòng nữ chủ nói lời tạm biệt cuối cùng.

Cái chết của nhân vật phản diện trong cốt truyện miêu tả thập phần thê mỹ, trong mắt fan là một màn kinh điển, em họ hắn còn cố ý dùng bút đỏ khoanh tròn ra, thuận tiện cho hắn cải biên.

Nhưng chỉ dựa vào điểm này vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng định.

Nam Nhược phân phó. "Ngươi tiếp tục dẫn người đi nghe nghe ngóng, cũng đừng bỏ qua liên lạc hai vị thái thái bên Dung phủ, để cho các nàng quan tâm nhiều hơn, lưu ý xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”

Dừng một chút. "Cũng không cần cố ý, miễn cho chọc Dung tướng khó chịu."

Nếu như thật sự là trúng độc, người từng vây xem phản diện chết như Dung tướng tuyệt đối có thể nhìn ra, hắn nói với bên ngoài là bệnh cấp tính, khẳng định là không muốn đả thảo kinh xà.

Dung tướng ra tay, so với thiếu niên như hắn dễ dàng tra hơn nhiều.

Sơ Tứ rời đi, Nam Nhược chần chừ một lát, vẫn gọi Sơ Nhị đến: "Có việc phái ngươi đi làm, lặng lẽ, đừng lên tiếng.”

Thần sắc Sơ Nhị trầm ổn. "Gia cứ việc phân phó.”

Nam Nhược đưa tờ giấy trên bàn cho hắn. "Ngươi đi hỏi thăm về mấy người ghi trên giấy, xem gần đây trong nhà bọn họ có chuyện gì xảy ra hay không.”

Trên tờ giấy, là thông tin của mấy vị nam phụ.

Nếu Dung Bái thật sự là trúng độc, vậy chứng tỏ người đứng sau màn chính là hướng về phía đám nam phụ này.

Nguyên thân là con trai trưởng duy nhất của nam 2, có tiền đồ mà bị người đó nhìn trúng, Dung Bái tuy không phải con trai trưởng, nhưng cũng là con trai Dung tướng yêu thương nhất.

Gϊếŧ người tru tâm.

Người đứng sau màn hiển nhiên am hiểu đạo này.

Nếu suy đoán ngày đúng, chỉ sợ không chỉ có hai nhà này xảy ra chuyện.

Hiện giờ trong đám nam phụ có nhà ở kinh thành, ngoại trừ nam 2 cùng Dung tướng, còn có thần y nam 5, ám vệ nam 7 cùng thế tử nam 8.

Nam 5 sớm đã vào Thái y viện, một lòng vùi đầu nghiên cứu y thuật, mấy năm gần đây Yến triều xuất hiện bệnh cúm trâu bò lợn gà, cấp cứu chống dịch các loại đều có hắn tham gia.

Hắn cũng là người duy nhất thực sự thủ tiết cho nữ chính.

Đến nay vẫn chưa cưới vợ, nạp thϊếp cũng không có.

Nam 7 chuyên tâm làm ám vệ từ sáng tới tối, đảm nhiệm chức chỉ huy sứ bộ quân điện, đã cưới vợ sinh con.

Nam 8 làm thế tử, càng không thể độc thân, so với Dung tướng thành thân sớm hơn.

Ngoại trừ ba người này, người không ở kinh thành, gia quyến ở lại kinh thành cũng có mấy người, ví dụ như nam 6 Uất Trì Diệp, tiểu Hầu gia hiện tại làm tướng quân trấn giữ biên cảnh, toàn bộ thê nhi ở kinh thành.

Các nam phụ khác đất diễn quá ít, tạm thời không cần nhắc.

Về phần nguyên nhân người đứng sau làm như vậy, chờ xác định suy đoán của hắn rồi nói sau.

Sơ Nhị đọc xong cất tờ giấy lại. "Tiểu nhân lập tức đi làm!"

Hắn xưa nay trầm ổn, chủ tử bảo hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó sẽ không hỏi nhiều.

Nam Nhược chính vì điểm này mới dám phân phó hắn.

Cổ nhân ngủ sớm, trời tối không bao lâu, các viện liền treo đèn khoá cửa.

Nam Nhược không trở về hậu viện, nghỉ ngơi ở thư phòng, lại lấy cớ ăn bánh ngọt nên không đói, tránh được cơm chiều, nước cũng không uống, trước tiên nhịn qua đêm nay.

Trằn trọc một đêm.

Ngày hôm sau còn chưa sáng, hắn liền mở mắt ra, Sơ Nhất Sơ Tam hầu hạ rửa mặt thay quần áo.

"Không cần gọi phòng bếp dậy, là ta dậy sớm." Hắn tự nhiên nói, "Sơ Nhất ở lại, Sơ Tam theo ta đi Dung phủ một chuyến.”

Sơ Nhất Sơ Tam không cảm thấy có gì không đúng, nghe vậy liền vâng dạ.

Ngược lại đại nha hoàn Tam Nguyệt cố ý đến tiền viện một chuyến, đưa bánh kếp trong ngực cho hắn, lắp lắp nói: "Gia mau cầm một ít, đây chính là Nhất Nguyệt tỷ tỷ dậy sớm tự mình làm, gia đói hại thân thể, Nhất Nguyệt tỷ tỷ lại trách tội tiểu nhân."

Tiểu cô nương mười bốn tuổi, nghiêng đầu, vui tươi đáng yêu.

Nam Nhược liền cười rộ lên: "Biết rồi, ta lên xe liền ăn.”

Nói là nói như vậy, lên xe nhưng không nhúc nhích, đợi xe ngựa rẽ, dường như không cẩn thận trượt tay rơi xuống đất, muốn ăn cũng ăn không được.

Vì thế đương nhiên, Nam Nhược đi đến nửa đường nói đói bụng vén rèm xe lên, từ hàng quán ăn sáng bên đường ngẫu nhiên chọn một quán, mua bánh bao cùng sữa đậu nành.

Giải quyết xong bữa sáng.

Đến Dung gia, trước tiên đi Đông phủ - chỗ ở của Dung Nguyên.

Dung thị vốn là đại tộc, tiền triều xưng là thế gia, đến đương triều, khoa cử hưng thịnh, thế gia sớm đã xuống dốc, tổ tiên Dung gia cấp tốc dũng cảm giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang, bảo toàn lực lượng.

Hiện giờ Dung gia chủ yếu chia Đông Tây lưỡng phủ, Tây phủ lấy Dung tướng làm chủ, Đông phủ là Dung phủ cũ.

Đó vốn là một hồi cố sự.