Chương 17

Hạ Hầu Thuần liền nhếch miệng cười chua xót. "Ta trời sinh tính tình thẳng thắn, nói chuyện vô tâm mà."

Trong mắt không thể che giấu sự xảo quyệt.

Đều thành tinh hết rồi a.

Nam Nhược thầm nghĩ.

Nam chủ Hoàng đế từng đánh giá Hạ Hầu Thuần ngây thơ thẳng thắn, đế vương kim khẩu ngọc ngôn, Hoàng đế nói thẳng thắn, đó chính là thẳng thắn, ai dám phản bác.

"Ngài có biết hôm nay điện hạ triệu mọi người tới là có chuyện gì không?" Hắn hỏi.

"Ta đang định nói với ngươi!" Hạ Hầu Thuần lập tức tiến lại gần, thấp giọng, "Hoàng bá giao việc cho Thái tử ca ca, nói lần này đón Tiết Nghênh xuân, để Thái tử chủ trì."

Ánh mắt Nam Nhược khẽ động.

Ngày lễ của triều đại này không giống với các ngày lễ mà hắn biết trong kiếp trước.

Ở Yến triều không phải tất cả đều có 48 tiết truyền thống kiếp trước, cùng với Thất Tịch vân vân.

Nhà Yến chủ yếu trải qua năm ngày lễ lớn.

Nghênh xuân tiết, Khư thử tiết, Thu tịch tiết, Đông chí, cuối cùng cùng là ngày Tết.

Đón Tiết Nghênh xuân bắt đầu từ ngày 16 tháng 3 hàng năm, mọi người cúng tổ tiên, cấm lửa, cắm liễu, đu dây đá cầu, tắm xuân, cầu con, đạp thanh ngắm hoa, yến ẩm v.v...

Nói tóm lại, Tiết Nghênh Xuân aka Tết Nguyên Đán của nhà Yến = Thanh minh + Thượng tị + Hàn thực.

Lễ hội kéo dài bảy ngày.

Khư thử, Thu tịch, Đông chí tương tự, rất nhiều phong tục chồng lên nhau, ví dụ như Trung thu được bao gồm trong lễ hội mùa thu (Thu tịch), được gọi là thờ trăng, nhưng những năm này dần dần có xu hướng độc lập.

Bởi vì nữ chủ.

Nữ chủ kiên trì ăn bánh trung thu vào ngày 15 tháng 8, lại đem những câu chuyện thần thoại như Hằng Nga Bôn Nguyệt, Ngô Cương phạt quế, Thỏ Ngọc quấy thuốc ra lưu truyền, thượng hành hạ hiệu, dân gian dần dần noi theo, cứ như vậy, có lẽ qua mấy chục mấy trăm năm, Yến triều cũng sẽ có thêm một lễ hội gọi là Trung thu.

Nói đi cũng phải nói lại, đón Tết Nguyên Đán do Thái tử chủ trì, đối với Đông Cung mà nói, là một chuyện vui lớn.

Đón xuân phải tế tổ tiên, tế tổ là hành động rất cần thiết và quan trọng đối với người xưa.

Đặc biệt là hoàng gia.

Nam chủ nguyện ý để Thái tử đại biểu cho mình tế tổ, trong mắt mọi người, đây chính là một tín hiệu.

Hoàng đế nguyện ý phóng quyền, tín hiệu chuẩn bị cho Thái tử nhập triều.

Cho dù sống lăn lộn như Hạ Hầu Thuần, cũng kích động hẳn lên.

Hắn nắm lấy tay áo Nam Nhược. "Ngươi không phải là muốn tìm một công việc làm sao, lần này nghênh đón Tết Nguyên Đán chính là một cơ hội, ý chỉ của Hoàng bá đến gấp gáp, chỉ có bảy ngày chuẩn bị, Thái tử ca ca khẳng định rất thiếu người, mặc kệ việc lớn việc nhỏ, ngươi trước tiếp nhận một việc, chỉ cần làm tốt, sau đó Thái tử ca ca nhất định sẽ cho ngươi phần thưởng, đến lúc đó ta giúp ngươi ngươi nói tình, để cho hắn cho ngươi một thân quan..."

"Ta bảo họ Tào hỏi thăm, Tư Kinh Cục còn thiếu một Tự chính, chữ ngươi viết rất tốt, lại cẩn thận, thích hợp, tuy nói chỉ là từ cửu phẩm, nhưng công việc thanh nhàn ——"

Hắn ném tới một ánh mắt ngươi hiểu chứ.

Nam Nhược hiểu được.

Tư Kinh cục chưởng quản Đông cung kinh tịch điển chế, sách công văn sưu tầm in ấn, tương tự như thư viện, Tự chính phụ trách viết chữ, tương đương với biên tập viên tạp chí.

Quả thật thanh nhàn, chỉ cần tiếp xúc cùng sách, không cần lo lắng bị chính đấu ảnh hưởng, cũng không cần thường xuyên gặp mặt Thái tử.

Rất thích hợp cho nguyên thân.

Mặc dù biết không phải là hướng về phía hắn, trong lòng Nam Nhược cũng có chút cảm động.

Hạ Hầu Thuần là phần thiện ý đầu tiên hắn gặp phải sau khi xuyên việt.

Suy nghĩ về cái chết đột ngột của nguyên thân trong cuốn tiểu thuyết, đứa trẻ không biết sẽ buồn như thế nào.

Hạ Hầu Thuần còn đang lải nhải. "... Đông Cung từ đầu đã kém, cơ hội này ngươi tuyệt đối không thể bỏ qua, chỉ cần lúc này lưu lại ấn tượng tốt cho Thái tử ca ca, đợi ngày sau Thái tử ca ca kế thừa đại thống, nói không chừng trực tiếp điều vào Văn Uyên các, chưởng quản sách trong thiên hạ..."

Còn có một câu hắn không dám nói, cho dù tương lai Thái tử ca ca kế thừa không được đại thống, bệ hạ cũng sẽ không làm khó một tên Tự chính nho nhỏ.

Cùng lắm thì chờ hắn kế thừa Vương vị, liền dẫn Nhược Cốc đến phong địa của hắn, để cho hắn làm trưởng sử của mình.

"Ngươi nếu lo lắng, ta đi nói với Thái tử ca ca."

"Đa tạ, tiểu nhân tự mình đi." Nam Nhược cong mắt, ôn thanh nói, "Thuần ca nhi lớn lên, ta thật cao hứng."

Hạ Hầu Thuần ngây người, cúi đầu: "Ta, ta đã sớm trưởng thành, Hoàng bá đều nói muốn tìm Thế tử phi cho ta..."

Mấy ngày không gặp, Nhược Cốc hình như trở nên đẹp hơn.

Nếu chuyện đón Tết nguyên đán là thật, hạ Hầu Thuần nói ra chủ ý này không sai.

Nam Nhược suy tư.

Đầu tiên nguyên thân quả thật muốn tìm một việc làm, hắn tuân theo ý nguyện của nguyên thân, coi như là làm di nguyện.

Cho dù có thể thành công hay không, luôn luôn muốn thử.

Không thành, cùng lắm thì trở về kế thừa gia tài vạn quán của Nam Cung gia, tiếp tục làm phú lục đại ăn uống không lo.

Thành, vậy hắn chính là người đầu tiên trong Nam Cung gia trăm năm qua có được quan thân, từ nay về sau thoát khỏi thương tịch, thân quyền quý, về phần tương lai có thể đi được bao xa, không vội nói.

Chẳng qua mọi việc có lợi tất có hại.