Chương 18

Cởi thương tịch, kinh doanh của Nam Cung gia hắn không thể nhúng tay vào, ngày sau trừ phi hắn thăng quan tiến tước, muốn đem sản nghiệp của Nam Cung gia hoàn toàn nắm trong tay, khó khăn.

Mặc dù nam 2 nguyện ý, các tộc lão cũng sẽ không đồng ý.

Tiếp theo, cũng là điều làm cho hắn động tâm nhất, không nói đến chuyện làm hay không làm quan, nếu hôm nay có thể bắt được việc làm, mấy ngày kế tiếp hắn liền có thể ngày ngày tiến cung, không cần dùng cơm trong phủ.

Trước mối đe dọa tính mạng, tất cả những vấn đề khác đều ở phía sau.

Trong thực tế, có một cách khác.

Hôm qua hắn nhìn thấy Thái tử liền nhớ tới.

Tìm một nhân vật sống đến khi kết thúc cốt truyện, ăn uống với hắn.

Nhưng để hành động thì có hơi khó khăn.

Nam nữ chủ nhất định là sống đến cuối cùng không cần phải nói, nhưng bọn họ không có ở đây, bao gồm cả nam 2, Vinh Vương cùng với Trường Nhạc công chúa.

Những người khác, hắn không có lý do gì đến cửa ăn chực.

Nam 6 có quan hệ tốt nhất với nam 2 lại đang ở biên cảnh Tây Bắc, hắn cũng không thể chạy đến Tây Bắc, con trai nam 6 hắn cũng không quen, huống chi phiên ngoại cũng không có ghi chép về nó, ai biết nó có sống sót hay không.

Nhà nữ phụ hắn càng không thể đi, một nam nhân vào hậu viện nhà người khác, ý tưởng thật khác thường.

Tính ra, người trước mắt hắn có thể tiếp xúc, chỉ có Thái tử.

Phiên ngoại Thái tử bị phế, chỉ nói giam cầm, cũng không có ban chết, vì biểu hiện nữ chủ thiện lương, còn nói qua một câu, sau mỗi dịp lễ hội, nàng đều phái người nhắc nhở Tứ Ti Bát Cục, không thể chậm trễ Thái tử.

Tuy rằng không nói cụ thể bao nhiêu năm, nhưng trước khi Thái tử bị phế, Vinh vương kế vị, Thái tử còn sống.

Thế là đủ rồi.

Đáng tiếc trước mắt hắn không có cách nào dùng thức ăn cùng Thái tử.

Nam Nhược tiếc nuối.

Nhận được tin tức đón Tết Nguyên Đán hiển nhiên không chỉ có Hạ Hầu Thuần, nhóm bồi đọc đều đang xì xào bàn tán, mặt lộ ra hưng phấn kích động, cho dù lúc trước có mấy người còn theo phật hệ, hiện tại cũng nhìn mà nóng lòng muốn thử.

Hạ Hầu Thuần lần lượt đánh giá qua. "... Tên đó, chữ hắn viết giống như móng vuốt chó, người đầu tiên bị đào thải. Tên kia, cũng không chọn được, lão sư chưa từng đánh giá cao hắn..."

Nam Nhược cười khẽ: "Yên tâm, ta sẽ cố gắng tranh thủ, tuyệt đối không phụ Thuần ca nhi vất vả như vậy."

"Không vất vả không vất vả." Cái đầu tròn tròn của Hạ Hầu Thuần lắc như một quả cầu.

Người lục tục đến đông đủ, Thái tử mang theo tùy tùng tiến điện.

Khoảng khắc hành lễ, Nam Nhược nhanh chóng liếc mắt một cái.

So với ngày hôm qua, Thái tử ăn mặc hoa quý, càng thêm vài phần khí thế, ống nhòm bị hắn giắt bên hông như trường kiếm.

Nam Nhược bỗng nhiên có chút nghi hoặc.

Lúc đọc tiểu thuyết, đối với Thái tử bị phế, hắn cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, con của nữ chủ lên ngôi, là điều đương nhiên.

Nhưng xuyên qua lại đây, liền hiểu được, Thái tử cũng không khoa trương như tiểu thuyết miêu tả.

Cái gì lãnh huyết cái gì ngoan độc, tất cả đều là nam chủ Hoàng đế đơn phương kết luận.

Thái tử bất luận là tài học hay là đức hạnh, không có vấn đề gì.

Hắn vừa là đích vừa là trưởng, cho dù nam chủ vẫn đè ép không cho hắn vào triều, cũng vẫn có rất nhiều người đứng về phía hắn.

Lại nhìn Vinh vương, thông minh thì thông minh, nhưng học tập thì ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, chỉ biết chơi, Thái tử bị phế là năm năm sau, hắn cũng không đến mức năm năm liền đột nhiên văn võ toàn tài, vượt qua Thái tử.

Phiên ngoại trôi qua nhanh như tên bắn, quá trình bị phế viết mơ mơ hồ hồ, chỉ biết Thái tử tạo phản thất bại, đã bị phế, nguyên nhân vì sao tạo phản lại không nói.

Hoặc là năm năm này xảy ra chuyện gì đó khó nói, hoặc là chính là sức mạnh của ái tình thật vĩ đại.

Nam Nhược cảm thấy khả năng sau cao hơn một chút.

Ngôn tình mà, tình yêu đích thực lớn hơn trời.