Chương 19

Thái tử ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, nói: "Vì sao cô triệu các ngươi đến, nói vậy các ngươi đã biết, cô liền không lặp lại nhiều lời nữa."

Trong lòng Nam Nhược yên lặng khen ngợi hành vi đi thẳng vào chủ đề này.

Cảm động sếp thấu tình đạt lý.

"Xuân tế lần này do Đông Cung chủ trì, Thập Nhị Giám cùng Tứ Ti Bát Cục sẽ không nhúng tay vào..."

Mọi người chậm lại.

Nam Nhược nhíu mày.

Tứ Ti Bát Cục, Thập Nhị Giám, còn gọi là hai mươi bốn nha môn.

Là một cơ quan chuyên phụng sự hoàng gia.

Lớn thì giúp Hoàng đế cất bút chưởng ấn, trông coi kim ngân quân khí, nhỏ thì chế tác nước sốt than củi giấy viết, cơm áo gạo tiền ăn uống các kiểu phương diện, phân công rõ ràng.

Khổng lồ và phức tạp.

Rời xa bọn họ, Hoàng đế cùng đám hậu cung liền không cách nào sinh hoạt bình thường.

Đại tế tự càng cần bọn họ.

Thao tác cụ thể nguyên thân không phải Hoàng tử cũng không phải là người của hai mươi bốn nha môn nên không hoàn toàn rõ ràng, như trước đây chứng kiến, ít nhất cần hơn mười nha môn cùng hợp tác.

Ví dụ như động tác "đi" Thái Miếu của Thái tử, cần Ngự Mã Giám xuất ra ngựa, Tư Thiết Giám xuất ra xe, Tư Lễ Giám phái đội nghi trượng, còn cần phối hợp với cấm quân bảo đảm an toàn.

Chỉ xoay quanh bản thân Thái tử, ngày hôm đó hắn phải làm cái gì thì bắt buộc phải làm cái đó, mọi thứ liên quan đến hắn đều cần phải tùy chỉnh.

Chưa kể đến những thứ khác.

Hai mươi bốn nha môn không tham dự, chỉ dựa vào chút nhân thủ của Đông Cung, bảy ngày phải giải quyết thế nào, đúng là quá sức.

Nam Nhược thập phần hoài nghi đây là nam chủ Hoàng đế cố ý gây rối cho Thái tử, muốn hắn phạm sai lầm xấu hổ.

Thái tử nhìn qua bộ dáng rất bình tĩnh, an bài có trật tự. "Từ hôm nay trở đi, thư phòng đóng cửa, bài học tạm dừng, cô đã cùng chư vị tiên sinh thông khí, đợi xuân tế qua đi lại mở."

"Tế tự chư sự do Tổng lĩnh Chiêm Sự Phủ hiệp trợ, tả hữu xuân phường hiệp trợ, nếu có nhớ nhà, lát nữa liền có thể xuất cung, xuân tế chấm dứt cô lại phái người thông báo."

Mọi người cúi đầu nhìn nhau, không ai hé răng.

Lời này nói, người ở đây đại đa số đều qua năm sẽ làm lễ buộc tóc, không phải tiểu nhi cần về nhà tìm mẹ.

Huống chi nhóm bồi đọc cũng không phải vẫn luôn ở Đông cung, mỗi tuần đều có ba ngày nghỉ.

Có gì mà nhớ nhà.

Đông Cung lần đầu tiên giao việc liền chạy trốn, ai biết còn có thể trở về hay không.

Thái tử cũng không ngoài ý muốn, ngữ khí nhàn nhạt: "Đã như thế, lát nữa đến Chiêm Sự Phủ báo cáo, sẽ có người nói cho các ngươi biết phải làm cái gì."

Dừng một chút. "Nam Cung Nhược Cốc."

Bất thình lình bị cấp trên điểm danh, Nam Nhược sửng sốt, khựng lại nửa nhịp, không đợi đến khi người khác chú ý, nhanh chóng đứng dậy... "Có thần."

Thái tử nhấc mí mắt lên. "Ngươi đến đảm nhiệm chức Tư Chúc, đến lúc tế tự ngươi chịu trách nhiệm đọc chúc văn."

Dứt lời thản nhiên rời đi.

Phó Trác và Tạ Nguyên Sùng theo sát phía sau.

Lưu lại mọi người đồng loạt nhìn về phía Nam Nhược, thần sắc khác nhau.

"Nhìn gì mà nhìn!" Hạ Hầu Thuần trừng mắt, quay đầu túm lấy tay áo Nam Nhược, "Đi, đi tới điện ta nói chuyện."

Nam Nhược gật đầu. "Được rồi."

Nơi Hạ Hầu Thuần ở trong cung là điện an trí cho Hoàng tử, cách Đông cung một khoảng không quá xa.

Hai người không có tư cách đi xe vào trong cung, chỉ có thể đi bộ.

Nam Nhược nhàn nhã đi bộ, thuận tiện thưởng thức phong cảnh hoàng cung.

Hạ Hầu Thuần lải nhải nói mấy ngày nay trong cung phát sinh chuyện thú vị bát quái gì, thư đồng nào đọc ra chuyện cười gì, lại đùa bỡn Phó Trác như thế nào, lại có cung nữ câu dẫn Thái tử ca ca bị phạt vân vân.

“...... Nàng còn tưởng rằng Thái tử ca ca thật sự quan tâm nàng, kỳ thật là nói nàng ngu xuẩn, quá ngu ngốc, cũng đúng, không ngốc sao lại có thể ban ngày trắng trợn trên ngự đạo quy*n rũ Thái tử ca ca, Thái tử ca ca ghét nhất người vô cớ chạm vào hắn..."

Nó được gọi là bệnh sạch sẽ.

Nam Nhược thầm nghĩ.

Bệnh sạch, ở thời cổ đại là đáng khen ngợi, có thể liên quan đến phẩm tính, nhưng cổ nhân không biết, quá mức sạch sẽ là bệnh, theo biểu hiện trước kia của Thái tử, rõ ràng đã đến trình độ bệnh.

Bất quá thân phận tôn quý của hắn, không ai dám tùy ý tiến tới trước mặt hắn, lại có một đống người hầu hạ, ngược lại cũng không ảnh hưởng cái gì.

Cũng không hẳn.

Trong mắt Nam Nhược xẹt qua tia cổ quái.

Hậu viện Thái tử đến nay vẫn chưa truyền tin vui.