Chương 20

Thái tử tuy rằng còn chưa cưới vợ, nhưng nữ nhân không thiếu, hậu viện rõ ràng hình như có bảy tám người có phân vị, không có phân vị thì có cả đống.

Dựa theo quy củ Hoàng tử trưởng thành liền được an bài nữ nhân, tính sơ qua Thái tử bốn năm năm chưa có tin vui.

Không một lần tin vui, điều này rõ ràng là không bình thường.

Nếu Thái tử khiết phích ảnh hưởng đến chuyện gối chăn, đó là một vấn đề lớn.

Quan lại huân quý nhà bình thường trước khi thành thân nháo ra con nối dõi không phải chuyện tốt, bình thường đều sẽ chú trọng một chút, ví dụ như nguyên thân chịu ảnh hưởng của mẹ đẻ, trong lòng âm thầm quyết định trước khi có con trai trưởng tuyệt đối không để thϊếp thất thông phòng mang thai.

Nhưng Thái tử thì khác, Thái tử đông con nhiều phúc là may mắn.

Đứng ở lập trường Đông cung, hận không thể để Thái tử ba năm ôm hai đứa.

Có vẻ như có điều gì đó không ổn.

Ừm, trên lý thuyết có thể ba năm ôm hai đứa.

Hậu cung giai lệ ba ngàn người, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nếu như...

Chờ đã, hắn lo lắng chuyện con cái của người khác làm gì?

Nam Nhược đỡ trán.

Đến cùng là bị làm sao.

Vội vàng kéo suy nghĩ chạy lệch trở lại.

Trong lúc nói chuyện rẽ ra khỏi phạm vi Đông cung, Hạ Hầu Thuần lập tức chuyển giọng. "Ngươi đừng sợ, làm Tư Chúc không phải là chuyện xấu gì, Thái tử ca ca cũng nói, chỉ để cho ngươi đọc chúc từ mà thôi, lát nữa ta cùng ngươi đi Chiêm Sự Phủ, bảo bọn họ mau viết chúc từ ra."

Dừng một chút, vẫn là nói một chút chuyện tốt đẹp về Thái tử. "Thái tử ca ca hẳn là cảm thấy ngươi lớn lên rất đẹp, Tư Chúc phải đứng ở phía trước... Thái tử ca ca coi trọng ngươi như vậy..."

Nam Nhược cười nói: "Ta biết."

Đi qua đoạn đường này, hắn đã cân nhắc ra dụng ý Thái tử làm như vậy.

Kéo hắn cùng xuống nước.

Nếu như nam chủ Hoàng đế muốn gây sự với Thái tử, nhìn thấy có hắn tham dự, sẽ thu liễm một chút, nếu nam 2 mặt mũi đủ lớn, trực tiếp buông tha gây sự cũng nói không chừng.

Tế tổ gây ra sai lầm, những người tham gia ở đây đều phải chịu liên lụy.

Thái tử xuất phát từ tự bảo vệ mình, làm như vậy không có gì đáng trách.

Nam Nhược không dám đem toàn bộ hy vọng đặt vào lương tâm nam chủ Hoàng đế, quyết định sau khi lấy được chúc từ nhất định phải cẩn thận sửa soạn từng câu từng chữ, sau đó học thuộc làu làu.

Tư Chúc đọc lời chúc đã được ghi sẵn trên giấy, không thể có sai lầm.

Năm ngày thoáng qua.

Chỉ còn một ngày nữa là đến Nghênh Xuân.

Nam Nhược lấy cớ diễn tập, ngày ngày tiến cung, ba bữa ăn đều được giải quyết bên ngoài, mỗi bữa ăn ngẫu nhiên không lặp lại, giảm thiểu tỷ lệ trúng độc, nếu đã như vậy cũng có thể trúng, hắn cũng không có biện pháp.

Cùng lúc đó, Sơ Nhị rốt cục tìm hiểu tin tức xong về báo cáo.

Nam Nhược bất động thanh sắc nghe xong, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Thêm hai người nữa!

Con trai trưởng của Ám Vệ Nam 7 và con trai út của Thế tử Nam 8.

Chết sau khi Dung Bái qua đời chỉ nửa ngày.

Đều là do "bệnh cấp tính".

Nam Nhược trầm xuống.

Đây là trả thù.

Trả thù ác ý.

Mục đích của người đứng sau màn rất rõ ràng, làm cho các nam phụ thống khổ bất an, hôm nay là con trai trưởng, ngày mai có thể là thứ tử, là nữ nhi, thậm chí là chính bọn họ.

Nhưng đối với đám trẻ là thế hệ thứ hai, thật oan uổng.

Bọn họ không làm gì cả.

Nam Nhược nghẹn ngào.

Vì nguyên thân, vì chính mình.

Nhất thời lại không biết nên trách ai mới tốt.

"Đại gia?"

Sơ Nhị thấy sắc mặt hắn không đúng, lên tiếng hỏi thăm.

"Không có việc gì." Nam Nhược đè nén cảm xúc, nói, "Việc này không nên nhắc tới với bất luận kẻ nào, đi ra ngoài đi."

"Vâng." Sơ Nhị lên tiếng rời đi.

Nam Nhược an tĩnh ngồi vài phút, chờ tỉnh táo lại, trải giấy ra, ghi lại trọng điểm nguyên tác tiểu thuyết — bản lúc trước sau khi hắn học thuộc liền thiêu rụi.

Người đứng sau màn nhắm vào nam 2 nam 3 nam 7 nam 8. Nam 6 có vợ con ở kinh thành hiện tại chưa xảy ra chuyện.

Nam 5 không loại trừ, nhưng hắn lại là thần y, có lẽ người đứng sau màn sợ hắn cảm giác, trước tiên bỏ qua.

Thân phận của mấy người này, lần lượt là hoàng thương, tể tướng, chỉ huy sứ, Hầu gia.

Không đúng, hẳn là phú thương, tài tử, ám vệ, Thế tử.

Bốn người bọn họ liên thủ làm một chuyện gì đó, mới gọi tới kẻ đứng sau trả thù, mà có thể để cho bọn họ liên thủ, ít nhất phải truy trở lại mười năm trước.

Khi đó nam 2 còn chưa nhận được sủi cảo hoàng thương, Dung Linh cũng chưa phải là Tể tướng.

Đầu dây dần dần rõ ràng.

Chuyện để cho các nam phụ liên thủ cũng không nhiều.

Nam Nhược chải chuốt kỹ hồ sơ sự việc.

Sư đệ nam 5, hắn ghen ghét thần y thiên cao hơn hắn, sau khi biết thần y thích nữ chủ, liền muốn hạ độc cho nữ chủ để sư huynh đến cầu hắn.

Nhưng không ngờ rượu độc âm sai dương sai bị BOSS phản diện nam 4 uống.

Tuy rằng nữ chủ không có việc gì, nhưng nhóm nam phụ không thể nhịn được, liên hợp lại gϊếŧ chết vị sư đệ kia.

Cho nên là hậu nhân của sư đệ đến báo thù?

Không đúng, lúc ấy tham dự còn có nam chủ Hoàng đế cùng nam 6, nam chủ chức cao không tiện xuống tay, không có đạo lý buông tha nam 6.

Người còn lại là BOSS phản diện.