Chương 21

BOSS phản diện liên lụy đến vòng xoáy đoạt đích, bỏ qua không nói chuyện nữ chủ, nhóm nam phụ phần lớn đều đứng về phía nam chủ Hoàng đế, không đứng về phía nam chủ, bọn họ cũng không sống được tới bây giờ.

Nam 6 cũng tham gia vào chuyện này, sẽ không có đạo lý buông tha nam 6.

Hơn nữa nhân vật phản diện thuộc loại chết trên chính trường, hậu nhân muốn báo thù cho hắn cũng là tìm nam chủ Hoàng đế tạo phản, tìm đến đám nam phụ làm gì.

Hơn nữa, nhân vật phản diện cũng không có hậu nhân, sau khi hắn chết không bao lâu, đứa con trai duy nhất liền chết non.

Ngoại trừ hai người này, còn có một nữ phụ.

Chị cả của nữ chủ.

Ngày xưa danh động đệ nhất mỹ nhân kinh thành, tiêu chuẩn nữ phụ phản diện ngôn cổ, bề ngoài ôn nhu thiện lương, kỳ thật tâm ngoan thủ lạt, bị nữ chủ từng bước vạch trần bộ mặt thật, bị nhóm nam phụ chán ghét, tính kế nàng gả cho một tên hoàn khố, vào ngày nữ chủ lên ngôi Hoàng hậu thì điên rồi.

Lật lại ký ức, mấy năm trước nàng đã chết, cũng không lưu lại hậu nhân.

Nhưng mẹ nàng vẫn còn sống.

Trong tiểu thuyết chỉ nói bà ta sau khi bị lột mặt nạ, bị cha nữ chủ bỏ rơi, sau đó lại không xuất hiện.

Đoạn tiểu thuyết này viết vô cùng sảng khoái, mẹ cả nữ chủ bị nữ chủ vạch trần trước mặt mọi người, cha nữ chủ lập tức bỏ bà ta đứng về phía nữ chủ, kết quả nữ chủ xem chó cắn chó chán rồi, liền trở mặt với cha nàng luôn.

Tuy rằng sau khi lên làm Hoàng hậu lại khôi phục lui tới, nhưng cả kinh thành đều biết tình cảm của Hoàng hậu cùng Quốc trượng nhạt nhẽo.

Cha nữ chủ khẳng định sẽ không vì nữ phụ mà báo thù, hắn đã sớm tái hôn, lại có nhi tử nữ nhi mới rồi.

Về phần mẹ cả, trong trí nhớ bà ta đã xuất gia.

Tin tức năm đó truyền ra, các chủ mẫu hà khắc với thứ tử thứ nữ trong kinh thành nhao nhao thu liễm, chỉ sợ nuôi ra một nữ chủ thứ hai.

Không còn ai nữa.

Nam Nhược cẩn thận nhớ lại, người có thể có động cơ nhắm vào đám nam phụ, chỉ có ba người này, những người khác đều đã bị thu thập, không đáng nhắc đến.

Phân tích như vậy, hình như ba người này cũng không có động cơ rõ ràng.

Không phải họ thì là ai?

Nam Nhược đau đầu.

Cuốn tiểu thuyết sẽ không ghi lại mỗi phút mỗi giây, tác giả không viết ra, hắn cũng coi như bị mù.

Lấy thân phận hiện tại của hắn, lại không thể trắng trợn phái người điều tra.

Vậy thì chỉ có thể chờ, chờ Dung tướng, chờ tin tức của mấy nam phụ khác.

Nam Nhược tâm tình không tốt, loại cảm giác đem tính mạng đặt vào trong tay người khác rất không tốt.

Nói cho cùng là do thông tin không bình đẳng gây ra.

Nếu như hắn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, liền có thể rất dễ dàng sàng lọc ra.

Thông tin ...

Nam Nhược cầm bút, vẽ một vòng tròn trên giấy.

___

Vào ngày chào đón Tiết Nghênh Xuân, thời tiết tốt.

Nam Nhược ba giờ sáng liền bị cung nhân đánh thức, vì nghi thức không được đến trễ, tối hôm qua hắn ở lại trong cung.

Kéo dây lắc đầu giường, các cung nhân đã sớm chuẩn bị xong nối đuôi nhau mà vào.

Bởi vì hôm nay phải cúng tế, cần tắm rửa.

Kỳ thật bọn họ từ ba ngày trước bắt đầu ăn chay cấm rượu, có thê thϊếp không thể cùng phòng, các hoạt động giải trí khác cũng đình chỉ toàn bộ.

Nam Nhược không khỏi nhớ tới cảm giác nghi thức lưu truyền trên mạng kiếp trước.

Điều này là tất yếu cho nghi lễ.

Bốn thái giám hầu hạ hắn tắm rửa, rửa mặt, gội đầu, lau lưng, xoa bóp, thủ pháp gọn gàng ngăn nắp trật tự, rửa xong lại có hai tiểu thái giám xông hương từ đầu đến chân.

Trong lòng Nam Nhược thầm niệm nhập gia tùy tục, coi như mình đang hưởng trợ dịch vụ massage.

Chờ bốn cung nữ tiến vào đưa tay cởϊ áσ tắm cho hắn, hắn mới hơi ngửa ra sau. "Ta tự mình làm."

Cái này không cần, nguyên thân sẽ tự mình mặc quần áo.

Cung nữ dẫn đầu che miệng cười. "Công tử, đây là lễ phục Tư Chúc mà Chiêm Sự Phủ đưa tới, mặc rất phức tạp, vẫn là để cho các nô tỳ đến làm thì hơn."

Nam Nhược còn có thể nói gì, chỉ có thể giang hai tay tùy ý các nàng mặc.

Một bộ lễ phục tầng tầng lớp lớp, bao gồm cả áσ ɭóŧ mặc năm lớp, cũng may vải mỏng, sẽ không cảm thấy nóng.

Mặc xong lại bị kéo đi làm tóc, mái tóc dài bị tạo kiểu phức tạp, bởi vì hắn còn chưa tới tuổi đội mũ, hai dây buộc búi tóc vẫn buông xuống bên hông.

Đuôi dây tóc còn treo hai cái lục lạc vàng nặng trĩu, vừa đi, lục lạc đinh đang vang lên, Nam Nhược không thể không chậm lại bước chân.

Khi Hạ Hầu Thuần thu thập xong, liền nhìn thấy Nam Nhược ăn mặc lộng lẫy từ dưới hành lang đi tới, lễ phục từ sâu đến nông xếp chồng lên nhau, làm nổi bật thân hình giống như ngọc thụ chi lan, tay áo dài đón gió nhẹ nhàng mà đến, dưới ánh đèn vàng, không giống thường nhân.

"Thuần ca nhi?"

Hạ Hầu Thuần phục hồi tinh thần lại, trợn to mắt tiến lên nhìn vòng quanh Nam Nhược một vòng. "Thì ra xiêm y Tư Chúc đẹp như vậy, không, không đúng, là do ngươi đẹp, mặc vào mới đẹp."

"Tại sao còn có hai cái lục lạc?" Hắn kéo dây buộc tóc lên xem, cười đùa, "Chiêm Sự Phủ chẳng lẽ muốn ngươi mặc như đồng tử."

Nam Nhược dịu dàng nói. "Ngươi nếu thích, ngươi cũng đeo một đôi."

Hạ Hầu Thuần lập tức buông tay, không muốn.

Nhược Cốc đeo lên là điểm xuyết, hắn đeo vào, đó chính là xấu.

Để duy trì dáng vẻ trong buổi lễ, hai người bỏ qua bữa sáng, nước cũng không dám uống.

Đúng năm giờ, tiếng chuông trong cung vang lên, Thái tử từ Đông Cung khởi giá, đi tới Thái Miếu.