Chương 22

Đội ngũ chậm rãi đi theo xa giá của Thái tử.

Hạ Hầu Thuần là Vương Thế tử, có thể ngồi kiệu, Nam Nhược chỉ có thể đi bộ.

Đang chuẩn bị đi, đột nhiên nội thị Lưu Đoan bên cạnh Thái tử tìm tới, nói Thái tử cho mời.

Đây là muốn kéo hắn xuống nước?

Nam Nhược trong lòng cân nhắc.

Hai chân lại không cần suy nghĩ bước theo.

Cọ xe đi!

Thái tử kéo hắn làm bia đỡ đạn, hắn cọ xe thôi cũng không quá đáng đâu nhỉ.

Gần 40 phút đi bộ.

Lưu Đoan dẫn hắn đến trước khung xe Thái tử, tiểu thái giám bồi giá ở một bên lập tức khom lưng nằm sấp xuống.

"Công tử, mời."

Nam Nhược dừng lại, lập tức nắm lấy lục lạc sau lưng, thần sắc tự nhiên giẫm lên lưng thái giám, lên xe.

Đây là chức trách của tiểu thái giám, hắn không có cách nào ngăn cản, cũng không cách nào cự tuyệt, không nói đến Thái tử còn ngồi bên trong, dựa theo tư duy nguyên thân, cũng không cảm thấy cái này có cái gì không đúng.

Sự khác biệt về môi trường, nên hiểu.

Nhập gia tùy tục, nhập gia tùy tục.

Nam Nhược thuyết phục bản thân.

Vừa vào cửa xe, trước tiên bị hào khí đập vào mặt chấn động.

Góc cạnh được trạm trổ hoa lá kim ngọc, sàn gỗ dưới chân chạm khắc kim long, trên cửa sổ thủy tinh trái phải treo hai tầng rèm, rèm bên trong là rèm gấm thêu cảnh xuân, rèm bên ngoài là rèm ngọc xâu trân châu mã não.

Lại nhìn bàn ghế thảm cùng với đồ trang trí trên bàn, tất cả đều tinh mỹ.

Trong không khí có mùi thơm thoang thoảng.

Ngược lại Thái tử ăn mặc đơn giản, ước chừng là chuẩn bị đến địa phương cần đến thì đổi lại.

"Điện hạ."

Nam Nhược hành lễ.

Thái tử đánh giá hắn một cái. "Bộ trang phục này rất thích hợp ngươi."

Nam Nhược rũ mắt làm bộ câu nệ.

Thái tử không có ý làm khó hắn, cằm hếch lên chỉ chỉ vào một cái ghế bên cạnh. "Ngồi."

Nam Nhược nghe lời ngồi xuống.

Và sau đó thì sao?

Không còn nữa à?

Tốt xấu gì cũng giải thích đi.

Nhưng mà cấp trên tùy hứng, nói không để ý liền không để ý, giống như gọi hắn đến đơn giản chỉ để xem trình diễn thời trang.

Được thôi.

Nam Nhược tâm tính bình thản, như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải ứng phó.

Nhắm mắt lại lặng lẽ ôn lại lời chúc.

Nhất thời trong xe yên tĩnh chỉ có tiếng Thái tử lật sách.

Không biết qua bao lâu, Thái tử buông quyển sách xuống, giương mắt nhìn thoáng qua.

Tên này đang ngủ à?

Gan thật lớn.

Bất giác nhìn thêm hai lần.

Thiếu niên quả thật lớn lên không tệ, mặt mày rũ xuống xinh đẹp, nhìn qua không giống cha hắn, ước chừng giống mẫu thân.

Nghĩ đến Nam Cung Vân Lâm, trong mắt Thái tử xẹt qua châm chọc.

Đồ tiểu nhân luồn cúi.

Cho rằng mình có vài phần tài trí mưu tính, lại không biết người khác cũng lấy của mình một miếng thịt.

Hắn kéo mi mắt xuống, trong mắt chợt lóe lên.

Đinh Đang.

Đột nhiên tiếng lục lạc vang lên.

Nam Nhược mở bừng mắt ra, hậu tri hậu giác cảm thấy mình trầm tư quá chuyên chú, lục lạc đang nắm trong tay không biết từ lúc nào đã rơi khỏi tay, đυ.ng vào ghế, lắc lư vang lên tiếng đinh đang.

Lập tức đưa tay cầm lấy. "Thần thất nghi, điện hạ thứ tội."

Dư quang thoáng nhìn, thấy Thái tử vẻ mặt hoảng hốt thất thần.

Trong lòng đặt một dấu chấm hỏi.

"Cầm nó lại đây." Hô hấp Thái tử trở nên nặng nề, thanh âm giống như là từ hàm răng phía sau chen ra, âm lãnh thấm người, lại lộ ra một tia nóng nảy.

Nam Nhược sửng sốt.

"Nhanh!"

Ngay cả "cô" cũng không xưng.

Trong lòng Nam Nhược mơ hồ ý thức được cái gì đó, nhẹ nhàng hít thở, giơ tay lên, cầm dây buộc tóc nhẹ nhàng lắc lư hai cái. "Điện hạ là muốn cái này?"

Leng keng.

Hắn mượn cơ hội đánh giá mặt Thái tử.

Cơ mặt Thái tử giật giật, ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm ngoan, giống như một con hung thú, nhưng rất nhanh, hung thú bị ấn trở về, vẻ mặt lạnh lùng. "Đúng vậy."

Nam Nhược liền lắc lục lạc tiến lên.

Thái tử mặt không chút thay đổi, thản nhiên phun ra một chữ. "Ầm ĩ."

Tay cầm sách nứt ra gân xanh, tràn ngập áp lực cùng khắc chế.

Nam Nhược trong lòng có phán đoán, thu tay lại, cầm lục lạc đưa đến trước mặt Thái tử.

Thái tử cũng không đυ.ng vào, ra lệnh nói. "Lấy xuống."

"Tế tự trang trọng, lục lạc treo trên người quá mức phù phiếm."

Nam Nhược nghe theo lời hắn nói, kéo lục lạc từ trên dây buộc tóc xuống, đặt lên bàn.

"Đi ra ngoài." Thái tử kéo mí mắt xuống, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng.

"Vâng." Nam Nhược rời khỏi, Thái tử không kêu dừng xe ngựa, hắn liền không thể xuống xe, đành ngồi xuống mép xe, chậm rãi thở ra một hơi.

Hắn nghĩ nam chủ Hoàng đế không dễ dàng buông tha như vậy.

Hóa ra là lão ta có tính kế.

Tuy rằng không biết trong này có nội tình gì, nhưng hai cái lục lạc kia, chính xác là tiếng lục lạc kia, là kiêng kị của Thái tử.

Nam chủ Hoàng đế đả kích chính xác, chọc thẳng điểm đau.

Ngoan độc chuẩn xác.

Ngươi tìm lá chắn, ta mượn dao gϊếŧ người.

Chậc chậc chậc.

Bị lấy làm bia đỡ đạn rồi lại bị lấy làm dao gϊếŧ người, Nam Nhược chống đầu lưỡi lên hàm, muốn hút một điếu thuốc.