Chương 25

Nam Nhược liền kể ra cái chết của Dung Bái cùng nhi tử hai nam phụ khác, lại đặc biệt ám chỉ một chút liên quan đến ba nam phụ cùng nữ chủ.

“...... Thần vừa vặn biết được phản ứng độc phát của loại độc này, trong lòng liền nổi lên nghi ngờ, ngày đó đi Dung tướng phủ, vốn định dò xét hư thực, nhưng Dung tướng vẫn chưa ra mặt..."

Nếu muốn đầu hàng, trước tiên tẩy trắng mạng lưới quan hệ, hắn tuyệt đối không có ý đồ phản bội Đông cung mà đi làm thuê cho Dung tướng.

"Dung gia đối với việc này phản ứng cũng không bình thường..."

Dung tướng khẳng định đang điều tra.

Hắn không có biện pháp tìm hiểu động tĩnh bên phía Dung tướng, Thái tử hẳn là biết.

Quả nhiên Thái tử mặt lộ vẻ suy tư.

Nam Nhược tiếp tục nói: "Có lẽ người đứng sau màn kia vẫn chưa nhằm vào Nam Cung phủ, nhưng thần không dám lơi là cảnh giác."

Người bị hại đều là người ngày xưa theo đuổi nữ chủ, khắp thiên hạ ai mà không biết cha hắn là đệ nhất liếʍ cẩu, hắn sầu lo là chuyện rất bình thường.

Lại thêm một ngọn lửa. "Thần càng lo sợ liên lụy đến điện hạ."

Thuận đường vỗ mông ngựa. "Thần mấy ngày nay trằn trọc khó ngủ, thần chết, không đáng kể, điện hạ là Thái tử, có liên quan xã tắc quốc tuyên, thần không dám tự mình lựa chọn, nghĩ tới nghĩ lui đặc biệt thẳng thắn báo cáo."

Không biết Thái tử có chịu nghe hay không, dù sao trước kia trên nhã gian, cấp trên này có vẻ cũng rất cao hứng.

Nam Nhược thanh âm không nhanh không chậm, có vẻ ôn nhu mà thành khẩn, đây là năng lực hắn ngâm mình trong xã hội từ lâu mà rèn luyện ra, khiến người ta rất khó không bị đả động.

Phối hợp với gương mặt thuần khiết vô tội của nguyên thân, hiệu quả càng sâu.

Thái tử bình tĩnh đánh giá hắn, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới, cũng không có hoài nghi cái gì, ngón tay vuốt ve ngọc sa. "Cô sao biết ngươi nói là thật hay giả?"

Nam Nhược biết độc dược này quá huyền huyễn không chân thật, thế nhưng thiết lập đã là như thế, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

"Thần biết được một bí mật, năm đó Hằng vương đã trúng độc dược này mà chết, hắn vốn là bị liên lụy, độc kia vốn là hạ cho Hoàng hậu."

Thái tử thay đổi ánh mắt.

Nam Nhược tiếp tục cố gắng. "Việc này gia phụ, Dung tướng, Uý Trì tướng quân, Quảng Đức hầu, Lãnh chỉ huy sứ, Mạch viện sứ đều biết, bệ hạ cũng biết."

Đừng hỏi hắn làm sao biết được, trả lời chính là nghe lén, từ chỗ nam 2.

Thái tử cũng sẽ không đi tìm Nam Cung Vân Lâm đối chất.

Thái tử không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ, giây lát, mở miệng. "Ngươi là muốn cô lệnh Mạch viện sứ thay ngươi chẩn trị?"

Nam Nhược không cho đó là câu hỏi, liền nói. "Điện hạ thiện tâm, thần xin ghi lòng tạc dạ." Dừng một chút, bồi thêm, "Nếu điện hạ nguyện ý cho phép thần cùng điện hạ cùng uống cùng ăn, thần càng cảm kích đến rơi nước mắt."

Thái tử tựa hồ bị hắn dọa trấn kinh, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu không nói ra lời.

Nam Nhược cúi đầu nhắm mắt mặc cho hắn nhìn, nhìn một cái cũng sẽ không thiếu miếng thịt, hắn không sợ Thái tử cảm thấy hắn biến hóa lớn.

Thái tử cùng nguyên thân cũng không quen thân gì cho cam, đối với hắn hiểu biết chỉ là một mặt, người đối mặt với người khác nhau vốn có mặt khác nhau. Ví dụ như ông chủ bên ngoài mạnh mẽ nói một không hai có lẽ về đến nhà đối diện với vợ lại là râu quặp*. (*Sợ vợ)

Nguyên thân vừa vặn cũng có ý thức muốn thay đổi, hơn nữa tuổi tác lớn lên, tính cách biến hóa cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Miễn là thói quen và kiến thức không thay đổi, không cần phải lo lắng quá mức.

Đây là Nam Nhược mấy ngày nay tổng kết ra, hai ngày mới xuyên tới hắn quá mức khẩn trương, quen thuộc rồi mới phát giác sự tình cũng không nghiêm trọng như hắn nghĩ.

Hai ngày trước kinh thành còn có một huân quý hơn 50 tuổi đột nhiên tính cách đại biến, nháo muốn xuất gia, hiền thê kiều thϊếp nói bỏ liền bỏ, cũng không thấy mọi người nói hắn bị hồn ai nhập, chỉ cần không lộ ra bản thân liên quan đến thế giới hiện đại, sẽ không có người hoài nghi.

"Vì sao cô phải giúp ngươi?" Thái tử mở miệng.

Đến rồi.

Nam Nhược lên dây cót, Thái tử có thể hỏi ra những lời này, sự tình liền thỏa đáng một nửa.