Chương 27

Nam Nhược nói rất hào hùng.

Thái tử từ chối cho ý kiến, vuốt ve ngọc bội bên hông, nói. "Ngươi tính toán làm trâu làm ngựa cho cô thế nào?"

Nam Nhược sớm đã có chuẩn bị. "Thần tự biết mình sức lực có hạn, không thể vì điện hạ bày mưu tính kế, thần có một vật, có thể vì điện hạ phân ưu."

Hắn từ trong hà bao móc ra một đồng tiền, nhẹ nhàng đặt lên bàn, mím môi cười. "Vật này trong tay thần có vạn vạn, điện hạ cần, thần nguyện ý không ngừng dâng lên cho điện hạ."

Có một câu nói thế này, tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền vất vả trăm bề.

Mấy ngày nay, hắn lén lút làm rất nhiều nghiên cứu.

Kết luận: Thái tử thiếu tiền.

Nam chủ Hoàng đế không cho Thái tử vào triều, lại hạn chế Thái tử mời chào môn khách, nguồn kinh tế của Thái tử ngoại trừ phần lệ trong cung phát ra, chính là ngoại tổ Phó gia trợ cấp.

Phần tiền trong cung phát ra có định số, muốn nhiều hơn cũng khó.

Phó gia có tiền là có tiền, nhưng có một đại gia đình cần phải nuôi, ở Quốc Công Phủ, mức sống không thấp, nam nhân Phó gia ở trong triều cũng không có thực quyền, chỉ có mấy cái sủi cảo ân ẩn hư danh, chút tiền lương kia chỉ sợ còn chưa đủ để bọn họ đi túy lâu uống rượu giải sầu.

Về mặt tiền bạc, Phó gia hỗ trợ Thái tử có hạn.

Những con đường khác ví dụ như hối lộ, sớm đã bị nam chủ chặn lại, Thái tử cũng sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.

Cho nên Thái tử thiếu tiền.

Dưỡng môn khách lôi kéo nhân thủ đều là cần tiền để làm, thiên hạ không vì danh thì vì lợi, danh ở trong tay nam chủ Hoàng đế, Hoàng đế còn sống, vả lại còn trẻ, tài tử quan lại càng nguyện ý tranh đoạn tín nhiệm của Hoàng đế.

Thái tử không có tiền, Nam Nhược có.

Mấy ngày nay hắn thoáng sửa sang lại tài sản nguyên thân, làm con trai trưởng, mỗi tháng hắn có thể rút một ngàn lượng tiền tiêu vặt từ sổ sách.

Số tiền này hoàn toàn thuộc về hắn, sẽ không có người truy cứu hắn tiêu ở nơi nào.

Tiếp theo, trong tay hắn có mười lăm thôn trang, ba viện xá, sáu cửa hàng, là ngày lễ tết cùng với ngày sinh nhật nam 2 tặng cho hắn, mỗi tháng thu hơn vạn không thành vấn đề.

Còn có di sản mà mẹ đẻ để lại cho hắn.

Mẹ đẻ nguyên thân mặc dù xuất thân từ nhà quan lại, nhưng lại rất có thủ đoạn kinh doanh, lúc nàng gả đến Nam Cung gia cũng không mang theo bao nhiêu của hồi môn, thứ Nam Cung gia cần cũng không phải cái này, mà là xuất thân của nàng.

Sau khi nàng tiếp quản nội trạch, tài phú trong tay không ngừng tích lũy, vừa vặn lúc đó thương nghiệp nữ chủ quật khởi, nàng chờ thời cơ tham dự mấy loại sinh ý thích hợp cho nữ tử kinh doanh, kiếm được một chậu đầy bát.

Tất cả số tiền này được để lại cho nguyên thân.

Trăm vạn hoàng kim.

Ngoài ngân phiếu vàng bạc, còn có rất nhiều đồ cổ ngọc thạch trân bảo, sau này càng đáng giá hơn.

Hơn nữa những cửa hàng kia vẫn mở, do Tam di nương lo liệu, mỗi tháng phân đến sổ sách của hắn.

Hơn một thập kỷ đã trôi qua, một con số khủng khϊếp đã được tích lũy.

Nam Nhược kiểm kê xong khϊếp sợ một lúc lâu.

Điều này nếu được đặt trong thời hiện đại, hắn đã đạt đến đỉnh cao nhân sinh.

Đáng tiếc đây là thời cổ đại, cho dù có gia tài vạn quán, trong mắt công chúng cũng là hạ đẳng, nếu sau lưng Nam Cung gia không có hoàng thất chống lưng, số tiền này căn bản không giữ được.

“...... Cho nên điện hạ không cần lo lắng phụ thân thần sẽ biết."

Nam Nhược giải thích.

Thái tử nghe những con số này, một lần nữa nhìn hắn bằng con mắt khác.

Nam Nhược duy trì tư thái cung kính, chờ Thái tử định đoạt, trong con ngươi hơi rũ xuống là ý chí chắc thắng.

Quả nhiên, Thái tử mở miệng. "Có thể, cô đáp ứng yêu cầu của ngươi."

Thái tử quả thật thiếu tiền.

Hơn nữa chi phí chuẩn bị Xuân tế lần này, toàn bộ do Đông Cung bỏ tiền túi ra, tiêu phí không ít.

Hắn còn đang xem xét liệu có nên cắt giảm chi tiêu của Đông cung trong kỳ tiếp theo hay không.

Hành động này của Nam Nhược đã giải quyết được vấn đề cấp bách.

"Người đâu." Thái tử mạnh mẽ kéo dây chuông, có tiểu thái giám cúi thắt lưng tiến vào, "Đi Thái y viện, triệu Mạch viện sử đến gặp cô."

"Vâng." Tiểu thái giám lên tiếng rời đi.

Nam Nhược thầm nghĩ ngài sẽ không sợ ta quỵt ngài sao, lại nhớ tới thân phận đối phương —— thực xin lỗi, coi như ta chưa nghĩ.

"Đa tạ điện hạ." Hắn chân thành biết ơn.

Thái tử tiếp tục an bài. "Từ ngày hôm nay ngươi liền lưu lại Đông cung, cùng cô cùng uống cùng ăn."

Nam Nhược đang muốn khéo léo từ chối ở lại, hắn đột nhiên cùng Thái tử thân cận, sẽ chọc đến hoài nghi, ngay cả cùng ăn cùng uống hắn cũng chỉ hi vọng làm trong lén lút.

Thái tử nói: "Để tránh hiềm nghi, cô nói với bên ngoài, phạt ngươi ở lại trong cung sao chép kinh văn."

Cũng được.

Nam Nhược cúi đầu, đồng thời trong lòng được dạy dỗ, là người mới trong quan trường, hắn còn phải học rất nhiều.

Thừa dịp Mạch Hàn Thương còn chưa tới, người mới trong quan trường - Nam Nhược thử cùng cấp trên kéo quan hệ, chủ yếu là muốn sờ sờ tính cách của cấp trên, điều chỉnh thái độ ở chung với đối phương.

Từng vì viết một bộ phim tội phạm, Nam Nhược đã nghiên cứu tâm lý học một thời gian, có chút tâm đắc.

"Làm phiền điện hạ vì thần suy nghĩ, thần cảm thấy vô cùng hổ thẹn, điện hạ nếu có phân phó, có thể giao cho thần đến làm, thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực."

Thái tử liếc hắn một cái, rất có ý tứ "ta không muốn nói chuyện với ngươi".

Đây là không thích được nịnh nọt sao?

Nam Nhược hiểu rồi, ghi nhớ, lần sau thay đổi cách nói chuyện.