Chương 55: Phù Lục

Hai loại ánh sáng va chạm vào nhau, trong nháy mắt năng lượng ba động mãnh liệt được sinh ra làm Thẩm Thanh Nhất bị hất tung xuống đất.

Thẩm Thanh Nhất cảm giác ở trước ngực khó chịu đến kinh người, nàng che ngực, dùng sức ho khan vài tiếng mới có thể đem khẩu khí đè trên ngực sơ tán ra ngoài.

Lần nữa ngước mắt nhìn lên, trên không trung hai loại ánh sáng nguyên bản đυ.ng nhau điên cuồng, bây giờ dã dần quấn lấy lấn nhau, từ từ dung hợp.

Cuối cùng ánh sánh kim sắc và ánh sáng bạch sắc đã dung hợp lại bay về phía thân thể nàng.

Thẩm Thanh Nhất cảm thấy dường như trong đầu mình đã nhiều thêm một cái gì đó, nhưng cho dù nàng nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần thì cũng không thấy gì cả.

"Hưu!"

Tiếng gió xé trời truyền đến.

"Ách!"

Đồng tử trong mắt bỗng nhiên trợn to, hô hấp dừng lại.

*Đồng Tử: Còn được gọi là con ngươi.

Một chút hơi lạnh từ lông mi tản ra.

Thẩm Thanh Nhất nhanh chóng hoàn hồn, nàng đưa tay sờ lên mi tâm của mình, chỉ là ở vị trí của mi tâm cái gì cũng không có.

Nàng quay đầu lại, sau lưng đã không còn cây gậy gỗ ban nãy hướng về phía nàng bay tới nữa.

Thẩm Thanh Nhất dò xét tứ phía cùng không tìm thấy bóng dáng của gậy gỗ thô ráp.

Không đợi nàng nghĩ đến, không gian sương mù xám xung quanh trở nên vặn vẹo khiến nàng hơi hoa mắt.

Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, phía trước đã không còn không gian sương mù lớp lớp, mà là một căn phòng quen thuộc.

Ý thức bắt đầu hồi lại.

Đây là động phủ của nàng ở Thiên Thủy phong Lạc Hồng điện.

.

Bên ngoài, Xa Tử Giang nhìn thấy ba động linh lực trong không khí rốt cuộc cũng chịu rừng lậu, hắn mới thở phào một hơi.

Đồng thời cũng nhịn không nổi mà thở dài.

Chiếu theo linh lực mà đồ đệ mình hấp thụ, hắn biết bảo bối nhận chủ kia có khả năng vô cùng bất phàm. Mặc dù linh bảo nhận nàng làm chủ sẽ kéo đến vô số nguy hiểm nhưng đây cũng được xem là một loại cơ duyên to lớn.

Không đến ba khắc đồng hồ, linh lực đã ổn định, chỉ có thể nói rằng pháp bảo này tuy là bảo bối nhưng ít nhất sẽ không khiến cho người người tranh cướp.

Hắn lúc này chỉ có thể cảm thán, thế sự "Phúc họa tương y." *

* "Phúc họa tương y” là câu nói nổi danh nhất của Lão Tử, vừa súc tích ngắn gọn lại lột tả hết bản chất mối quan hệ của phúc và họa.

Ẩn chứa sau lưng bất kể sự phồn thịnh nào cũng đều là nguy cơ, mà bản thân nguy cơ cũng lại chứa đựng hy vọng giải thoát khỏi khốn cảnh. (Nguồn Trithucvn)

Bất quá, tư chất của Thẩm Thanh Nhất tuyệt đối không thể tiết lộ cho người khác.

"Tỉnh rồi?"

Tinh thần Thẩm Thanh Nhất còn chưa lấy lại được sau những chuyện kỳ quái vừa rồi, đột nhiên bên tai đã truyền đến thanh âm của sư tôn.

Nàng vội vàng đứng lên, vừa đứng dậy, Thẩm Thanh Nhất đã ngửi thấy trên người mình phát ra cỗ mùi hương kinh khủng.

Không khỏi bịt lại miệng mũi, chạy ra bên ngoài vài bước đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho dừng lại.

Xa Tử Giang sợ làm kinh động nàng lúc đang dẫn khí nhập thể nên đã ở phía ngoài động phủ bố trí cấm chế. Hình như, người biết sớm hay muộn Thẩm Thanh Nhất cũng sẽ trải qua tình cảnh xấu hổ này.

Linh lực trong tay Xa Tử Giang khẽ động, bàn tay vốn trống không liền xuất hiện một tấm phù lục trống không.

Rất nhanh, một đạo linh phù đã được hắn vẽ ra.

"Đây là Trần phù, chỉ cần bóp nát thì sẽ có thể thanh tẩy vết bẩn trên người con."

Hắn phẩy nhẹ tay áo, linh phù hướng đến phía động phủ của Thẩm Thanh Nhất.

Cảm nhận được cấm chế lắc lư, Thẩm Thanh Nhất vội vàng triệt hạ cấm chế ngoài động phủ, đón lấy tấm Trần phù kia.

Lòng nàng vừa vui mừng, vừa hiếu kỳ muốn xem linh quang phù lục nhận được từ chỗ sư tôn.

Nguyên lai, cái này chính là phù lục mà Tu Tiên giới thường nhắc đến sao?

Trên lá bùa màu vàng óng ả được vẽ phù văn mà nàng không hiểu, quanh nó còn chứa đựng nguồn năng lượng thần bí nào đó.

Trái tim nàng phanh phanh nhảy lên vì phấn khích.

"Thanh Nhất, dọn dẹp sạch sẽ sau đó đi một chuyến đến Lạc Hồng điện."

"Vâng, sư tôn."

Xa Tử Giang rời khỏi, Thẩm Thanh Nhất mới cẩn thận quan sát hồi lâu mới đem linh phù bóp nát.

Bề ngoài linh phù nhìn giống tờ giấy nhưng chỉ cần hơi dùng sức là có thể làm trạng thái của nó thay đổi.

"Răng rắc!"

Linh phù nhanh chóng phát ra luồng linh lực bao trùm Thẩm Thanh Nhất.

Chờ đến lúc linh lực tản ra, vết bẩn trên thân thể nàng đã hoàn toàn biến mất.