Chương 56: Trà Ngọc Lộ Phong

Thẩm Thanh Nhất nhanh chóng thu thập bản thân xong, liền chạy tới Lạc Hồng điện.

Bên trong Lạc Hồng điện, Xa Tử Giang đã ngồi ngay ngắn trước phượng thủ chờ nàng đến.

Thẩm Thanh Nhất hướng tới thượng thủ Xa Tử Giang cung kính thi lễ.

"Không cần đa lễ, tới đây."

Hắn vẫy vẫy tay về phía nàng.

Nàng nghe theo tiến lại gần chỗ sư tôn.

"Ngồi đi."

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Thẩm Thanh liền yên tĩnh nhìn sư tôn từ trong không gian trữ vật lấy ra một hộp đồ.

Ngón tay như ngọc ở phía trên hộp đồ phất nhẹ một cái.

Chỉ nghe tiếng "răng tắc" vang lên, hộp đồ từ bốn phía mở ra mấy ngăn nhỏ.

Khoảng khắc hộp đồ được mở ra, luồng chi khí nhẹ nhàng đã theo đó tràn ra ngoài.

Luồng khí nhẹ nhàng làm linh hồn người ta không khỏi chấn động...

Thẩm Thanh Nhất ngửi thấy mùi hương liền không nhịn được hít hít cái mũi.

Từ trong hộp đồ, Xa Tử Giang cầm ra bộ trà cụ.

"Đây là vi sư từ chỗ của Thời sư bá con lấy được trà Ngọc Lộ Phong, con vừa dẫn khí nhập thể, thứ này sẽ giúp con bồi nguyên cố bổn, tĩnh tâm dưỡng thần."

Linh lực trên tay Xa Tử Giang khẽ động, hỏa diễm màu xanh liền ở lòng bàn tay hắn bốc lên.

Không bao lâu sau, ấm trà được hắn đặt trên tay đã truyền đến âm thanh "ào ạt."

Ngay lập tức, toàn bộ đại điện đều phảng phất hương trà.

Đôi mắt Thẩm Thanh Nhất tức khắc không chịu theo khống chế mà nhìn về phía ấm trà trên lòng bàn tay sư tôn.

Kiếp trước, nàng cực kỳ yêu thích mấy thứ như thư, họa, trà, bọn chúng chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.

Về sau, nàng cũng từng uống qua không ít trà tốt, trà trong nước và trà ngoài nước... Tất cả loại trà nàng đều đã thử qua, nhưng giờ phút này những loại trà đó so với hương trà Ngọc Lộ Phong, tựa hồ có chút nhạt nhẽo, vô vị.

Hơn nữa, đây chỉ mới là hương trà Ngọc Lộ Phong mà thôi.

Mùi hương này khiến Thẩm Thanh Nhất càng thêm mong đợi.

Động tác pha trà của Xa Tử Giang tựa như nước chảy mây trôi.

Ly trà nhẹ nhàn dao động, ngón tay thon dài trắng nõn càng chọc người chú ý.

"Phần phật xoạt!"

Màu xanh nhạt xen lẫn với màu nước trà vàng kim theo ấm trà chảy ra, vững vàng rơi xuống ly trà trước mặt Thẩm Thanh Nhất.

Cảnh này làm Thẩm Thanh Nhất không khỏi nhớ tới câu: " Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn."

* "Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn." : hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc.Câu thơ của Bạch Cư Dị trong bài Tỳ Bà Hành.

(Nguồn thivien.net)

"Ngẩn ngơ cái gì? Không phải con muốn uống sao?"

Xa Tử Giang đưa cho Thẩm Thanh Nhất một ly trà ngon, sau đó lại rót đầy ly trà của mình.

Thẩm Thanh Nhất cũng không khách khí, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.

Mũi nhỏ hơi run run, luồng chi khí nhẹ nhàng kia nồng nặc thêm mấy phần.

Nước trà vừa vào bụng, một cỗ linh từ lập tức hộc phát ở đầu lưỡi nhưng nó cũng vô cùng dịu dàng.

"Nín thở ngưng thần, hấp thụ linh lực.",

Thanh âm Xa Tử Giang ôn hòa từ bên cạnh vang lên, Thẩm Thanh Nhất lập tức làm theo lời chỉ dạy.

Linh lực trong Ngọc Lộ Phong chớp mắt đã bị nàng hấp thu, dòng linh lực giống như tìm được nơi chảy ra, nhộn nhịp tiến đến gần đan điền.

Một khắc đồng hồ sau, Thẩm Thanh Nhất mới chậm rãi mở mắt.

Cảm nhận được linh lực trong cơ thể ngày càng nồng đậm, nàng không khỏi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Xa Tử Giang.

Phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Thanh Nhất, Xa Tử Giang nhẹ nhàng nhấp một miếng nước trà.

"Trà tuy ngon cũng không thể ham hố."

Đặt chén trà xuống bàn, Xa Tử Giang nghiêm túc nhìn đến tiểu đồ nhi.

"Tiểu Thanh Nhất, sư tôn biết tư chất con bất phàm. Ngay cả Vân Trạch đại lục cũng chưa từng có người sỡ hữu tư chất như con. Đây là tài năng của con, nhưng lại không thể vì nó mà gối cao đầu.*"

Không thể vì tư chất nghịch thiên mà lơ là, cao ngạo.

Xa Tử Giang từ chỗ ngồi đứng lên.

"Trong Tu Tiên giới, có vô số thiên kiêu nhưng không phải thiên tài nào cũng đi được đến cuối cùng."

Hắn lần nữa cầm chén trà lên, nước trà bên trong vậy mà lại không lắc lư một nhịp!

"Ở Tu Tiên giới có vô vàn đại lục, không chỉ có vô vàn cường giả như mây, mà còn có rất nhiều ngọn núi sau cao hơn ngọn núi trước. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên**."

** Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên: người có trí tuệ hãy biết điềm tĩnh thu mình, chớ nông nỗi, ngôn cuồng mà rước nhiều tai họa về sau. (Nguồn tamsucuocsong.vn)

"Con nhìn nước bên trong chén trà này."