Chương 57: Nhiệm Vụ

"Nếu nước trà quá đầy, sẽ tràn, nếu chỉ có nửa chén, thì sẽ lắc lư. Con nên làm sao đây?"

Xa Tử Giang kiên nhẫn dạy Thẩm Thanh Nhất.

Tiểu Thanh Nhất là đệ tử mà hắn mới thu vào, tuổi tác tuy còn nhỏ nhưng tâm tính và chỉ số thông minh lại cao hơn những người cùng trang lứa.

"Sư phụ hi vọng con có thể hiểu được những đạo lý trong đó."

.

Sau khi từ Lạc Hồng điện đi ra, trong lòng Thẩm Thanh Nhất vẫn còn hơi hốt hoảng.

Chờ đến lúc trở về động phủ của mình, nàng mới bỗng nhiên hoàn hồn.

Nghĩ đến đủ loại chuyện khi nãy, mồ hôi lạnh không khỏi toát ra.

Mặc dù Xa Tử Giang không có làm gì, thái độ với nàng cũng vô cùng ôn hòa nhưng hắn chỉ dùng mấy khắc đồng hồ nói chuyện, đã khiến nàng thiếu chút nữa đem toàn bộ bí mật mà bản thân cất giấu nói ra.

Nếu không phải nàng thông minh, tuổi tác càng không phải là một đứa bé cùng ý chí đủ kiên cường, chỉ sợ dưới khí thế của Xa Tử Giang, khẳng định sẽ làm bại lộ dấu vết.

Hắn không ép buộc nàng, bất quá dù sao cũng là lão hồ ly đã sống mấy trăm năm, đương nhiên ở phương diện đối nhân xử thế, đều giỏi khéo léo đưa đẩy hơn so với Thẩm Thanh Nhất.

Hai người nói chuyện nhiều sẽ khó tránh khỏi việc kéo thêm một ít chuyện.

Thế giới Tu Tiên này, đoạt xá cũng không phải là chuyện gì cấm kỵ, thế nhưng với Linh Đạo Tông, một trong ngũ đại tông môn mà nói, đây là việc vô cùng kiêng kỵ. Ai mà biết được, linh hồn bên trong có phải mang ý nghĩ mưu hại tông môn hay không?

Nàng không phải là nhân vật chính, không mang hào quang nữ chính chói ló, nếu như bị bại lộ... Thẩm Thanh Nhất vừa nghĩ đến tình cảnh kia, cả người sợ hãi run lên.

Xem ra, vè sau nàng phải cẩn thận hơn mới được.

Ít nhất, cuộc trò chuyện với sư tôn đã giúp nàng biết được, không gian sương mù kia không phải là mộng cảnh, mà là cùng pháp bảo kí khế ước, tuy vậy nàng vẫn không biết cây gậy gỗ đó rốt cuộc chạy từ đâu đến.

Sau đó Xa Tử Giang kiểm tra toàn thân cho nàng, thấy không có gì nguy hiểm mới có thể làm Thẩm Thanh Nhất thở phào nhẹ nhõm.

.

Nửa năm sau.

Sinh hoạt ở tông môn của Thẩm Thanh Nhất và những đệ tử khác có hơi khác biệt.

Người ta mỗi sáng sớm sẽ đi Ngộ Đạo, nghe tiền bối giảng bài, học tập tri thức.

Còn nàng, chẳng những muốn đi còn muốn che giấu tung tích để đến, nàng đã học được liếʍ tức quyết, người khác sẽ không phát hiện ra khí tức của nàng, mà nàng cũng không bị bại lộ thân phận.

Thời điểm bọn họ nghỉ ngơi, Thẩm Thanh Nhất đã sớn rời giường đi đả tọa hoặc theo các sư huynh sư tỷ đi rèn luyện.

Tuy sinh hoạt hằng ngày mười phần vấy vả nhưng nàng lại chưa từng mở miệng từ bỏ.

Con đường tu tiên này là do chính nàng chọn, cho dù cực khổ bao nhiêu thì cũng phải bước tiếp cho bằng được!

Ánh Trăng trên cao mông lung, bên dưới táng cây là cô gái nhỏ đang ngồi xếp bằng, ánh Trăng xuyên thấu qua tán lá, rơi xuống trên người thiếu nữ.

Hà Tinh Thần đang uống trà cùng người nào đó, không khỏi khịt mũi xem thường.

"Ngươi vậy mà cam lòng, mầm cây tốt như vậy lại bị người bồi dưỡng thành người khổ tu, nếu như là đồ nhi của ta..."

"Ngươi sẽ sủng ái? Ngậm trong miệng sợ tan? Nâng trên tay sợ ngã? Không, ngươi sẽ không làm thế."

Xa Tử Giang thả chén trà lưu ly trong tay xuống.

"Mỗi vị thiên chi kiêu tử ở Linh Đạo Tông, muốn trưởng thành làm cây đại thụ che trời, thì đây là điều mà bọn chúng không thể thiếu."

"Nói là như thế! Nhưng ngươi có phải là quá bức ép con bé không? Con bé mới bao lớn? Ngươi làm như vậy khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy quá mức thiếu nhân tình."

"Vậy ngươi có thấy con bé kêu khổ? Xin tha chưa?"

Vừa nói đến đây, khóe miệng Xa Tử Giang đã không kìm được mà giương lên.

Tiểu đệ tử này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hắn đưa cho nàng nhiệm vụ, không phải mỗi người đều phải làm.

Giống như mấy đệ tử hắn lúc trước.

Bản lĩnh, ngộ tính, tư chất của mỗi người đều có cực hạn.

Đại đệ tử Lâm Tầm tư chất không như ý, nhưng mà nghị lực hơn người, cho nên con đường hắn đi chính là đầy mô hôi và gian khổ.

Nhị đệ tử Cố Minh Tuyết có tư chất tốt, ngộ tính cao nhưng không đủ nghị lực, con đường nàng đi chính là tràn đầy dụ hoặc.