Chương 10

Vẫn là tự giác biết nhận mệnh tốt đi! Lạc Thiên Từ cầm bát cháo thử một muỗng.

Ân, cũng khá ngon, độ ấm cũng vừa miệng đấy.

Y lay lay người kia. Thầm mong hắn ta tỉnh dậy tự ăn lấy. Nhưng nhìn người ta bị mình trói như chuẩn bị làm chuyện đen tối trên giường, y không khỏi than một tiếng. Y cũng là bất đắc dĩ thôi, lỡ hắn ta có tính phòng bị quá mức, lay hắn tỉnh chưa kịp nói câu nào đầu đã rơi khỏi cổ, hồn đã lìa khỏi xác thì muốn kêu than gì cũng đã không còn kịp nữa.

Nhưng y lại quên một điều.

Người có tính phòng bị cao thường ngủ không sâu.

Chỉ một động tác nhỏ của y cũng đủ làm người kia tỉnh giấc rồi đưa y về với đất mẹ rồi chứ không phải đợi y trói chặt người ta thế kia.

Lạc Thiên Từ lay đi lay lại, cũng không thấy người này có dấu hiệu tỉnh.

Y vuốt cằm, hình như cổ nhân thường mẫn cảm với gió thì phải?

Nghĩ rồi y liền làm một hành động ngu xuẩn đến cùng cực.

Y thổi hơi vào tai người kia.

Ngay lập tức, người kia tỉnh dậy, tai hiện lên một mảnh đỏ rực, trong mắt còn có một tia kinh ngạc chen lẫn xấu hổ đập thẳng vào mặt Lạc Thiên Từ.

Y liền ôm tim làm Tây Thi, quay lưng lại, để một tay chống lên bàn, một bộ dáng bất lực, y có cảm giác như đang làm lưu manh ức hϊếp thôn nữ vậy, cái xúc cảm này... không sai biệt lắm đi. Thôi thì dù sao người cũng đã tỉnh, nhận mệnh cho ăn vậy.

Y liền khôi phục tinh thần chuẩn bị ra chiến trường, cầm lấy bát cháo, trong mắt có một tia phức tạp nhìn người kia.

Lạc Thiên Từ nói: "Đây là lần đầu tiên của ta, ta sẽ nhẹ nhàng."

Người kia: "..."

Đôi mắt nhiễm một tầng xấu hổ, người kia khó khăn nuốt một ngụm khí, mặt đen lại, sau đó phun ra một câu: "Không biết liêm sỉ!"

Ơ phắc? Tớ đã làm gì sai?

Lạc Thiên Từ âm thầm phun tào ba ngàn lần trong lòng.

Khóe môi cong lên một đường ôn nhu, y nhẹ nhàng nói: "Há miệng ra, nào."

Tay múc một thìa cháo đưa đến cạnh mặt người kia.

Tự biết bản thân suy nghĩ quá nhiều, đứa trẻ đáng thương nằm trên giường không khỏi híp mắt che đi một tia bối rối thoáng qua.

Thấy hắn ta mãi không chịu phối hợp mở miệng, Lạc Thiên Từ cũng không nóng vội, y nói tiếp: "Sợ nóng? Không cần lo, cháo vừa đủ ấm, ăn vào mới khỏe." Giọng điệu dỗ dành con nít này, nếu lúc vẫn là một thanh niên hơn hai mươi mấy tuổi nói với đứa nhỏ trên giường thì rất phù hợp, nhưng nhìn đứa nhỏ trạc mười mấy tuổi đang được một đứa trẻ bảy, tám tuổi dùng giọng điệu này thì không bình thường chút nào.

Khóe môi hắn ta run rẩy một chút, sau đó phối hợp để y đút cháo.

Dù sao mạng hắn ta cũng là do y cứu, nếu y muốn gϊếŧ cũng không sao, hắn ta nợ y một mạng, giờ trả lại thôi.

Sau khi ăn vào một muỗng, hắn ta phát hiện, mình lại nghĩ nhiều rồi. Trong cháo không có độc dược, hơn nữa mùi vị lại ngon như vậy. Dần dần cũng buông lỏng cảnh giác để cho y uy hết bát cháo cho mình.

"Này, ngươi tên là gì thế?" Lạc Thiên Từ chuẩn bị đưa bát cháo đã hết ra rửa đột nhiên nói. Ngay sau đó, y lại phát hiện, đây chính là câu hỏi của nữ chính sau khi cứu nam chính trong truyện ngôn tình thường hỏi.

Phi phi phi! Ta phi! Nữ chính nam chính cái gì chứ! Lão tử còn chưa cong đâu!

Đấu tranh tư tưởng điên cuồng, y lại không phát hiện, người kia cũng trầm mặc một hồi.

"Long Ngạo."

Hắn ta vốn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, cũng đánh gãy một hồi đấu tranh tư tưởng của Lạc Thiên Từ.

Long Ngạo? Hình như trong tiểu thuyết của hắn cũng không có tên này? Vậy nhân vật này chắc chính là nhân vật qua đường rồi!

Lạc Thiên Từ cũng không keo kiệt một câu giới thiệu: "Ta là Lạc Thiên Từ."

"Lạc Thiên Từ... Lạc Thiên Từ..." Long Ngạo lẩm bẩm.

"Hả? Ngươi nói gì cơ?" Không nghe rõ, Lạc Thiên Từ liền hỏi lại.

"Không có gì." Long Ngạo lần này cũng không tích tự như kim, buông một câu đầy đủ cho y.

Lạc Thiên Từ liền tự bổ não, nguyên lai, cổ nhân thường lẩm bẩm những câu nói người khác không thể hiểu! Đây chính là kinh nghiệm có thể áp dụng để viết truyện a! Trách gì tương truyền cổ nhân có nội lực có thể tăng cường tác dụng của giác quan! Tai thính có thể nghe được người kia nói gì, lỡ người ta có nói xấu mình thì cũng biết đường trả đũa! Cổ nhân thật là quá thú vị đi!

Đúng lúc này, Khang Hoàng quay về, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Lạc Thiên Từ không khỏi cau mày: "Tiểu Hoàng, ngươi sao thế?"

Khang Hoàng nói: "Tiểu Tử, nếu ta bảo nơi khỉ ho cò gáy này xuất hiện lâm tặc, ngươi có tin không?"

Lạc Thiên Từ lập tức trả lời: "Không."

Thực chất y rất muốn nói có, nhưng không phải người bình thường nếu phán đoán ra được nơi này xuất hiện sơn tặc không phải cũng quá là thông minh sao? Trong truyện của y, nam chính là gặp lâm tặc ở trong khu rừng này, đã dạy cho lũ này một bài học đắt giá. Vì vậy, y liền biết được có lâm tặc ở nơi này, nhưng lâm tặc này không phải người, mà là thú nhân, nhìn sơ qua thì không biết đó là thú, chính vì nam chính dạy dỗ bọn lâm tặc thú nhân này nên đã đắc tội với thú nhân tộc, sau này liền bị trả thù, thú nhân tộc cũng mang bao nhiêu sóng gió cuộc đời đến cho Phong Tử Hiên.