Chương 15

Lạc Thiên Từ khoác lên mình một bộ lục y, màu sắc thanh nhã, rất phù hợp với khí chất của y lúc này.

Từ năm năm trước, y đã bắt đầu thử làm y phục cổ trang, gần hai năm thì đã thành công. Thế là trong vài giây bốc đồng quyết định thì một năm sau y đã làm rất nhiều y phục cổ trang, đến bây giờ đúng là lúc để sử dụng.

Đôi lúc cosplay chút cũng không tệ.

Khang Hoàng vừa thay xong bộ bạch y. Mặc dù cực kỳ không phù hợp với tính cách của hắn nhưng khoác vào thì... quả nhiên là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

"Tiểu Tử, ta... ta thấy hưng phấn quá a!" Khang Hoàng chỉ thiếu nước nhảy dựng lên vì quá vui mừng, sau mười năm năn nỉ thì cuối cùng Tiểu Tử cũng chấp nhận đi ra ngoài a!

Lạc Thiên Từ tích tự như kim, nhẹ gật đầu một cái.

Chuẩn tính cách của Khang Hoàng rồi, lúc nào cũng trẻ con như vậy. Nhưng bộ dạng như được cho kẹo như này cũng không phải không tốt, bức bí Khang Hoang mười năm có vẻ đã là giới hạn rồi.

Hai người thu thập hành lý, sau đó bắt đầu cuộc hành trình ra khỏi Cấm lâm.

...

"Khương Niên!! Đi chết đi!!" Hàn Liên Nhi phẫn nộ nhìn chiếc vòng tay bằng ngọc vỡ nát dưới chân thiếu niên lúc nãy cười tươi rói khi người gặp hoạ.

Thiếu niên nụ cười cứng lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. "Đại tỷ à, đệ không có cố ý..."

Gã thực sự không có cố ý!

Lúc nãy, Phong Tử Hiên chạy qua người gã liền để chiếc vòng lên trên tay của gã lúc gã không để ý, thấy tay hơi nặng, gã theo bản năng phẩy tay một cái, chiếc vòng cũng theo đó mà vỡ luôn!

Hàn Liên Nhi một giây trước là cuồng bạo nữ nhân, một giây sau chính là Tu La tái thế phiên bản nữ!

Nàng điên cuồng tấn công Khương Niên.

Đương nhiên, xung quanh cũng liền theo đó mà phong cảnh tồi tàn.

Khương Niên vừa chạy, vừa tránh, lại vừa khóc không ra nước mắt, oán hận nhìn cái tên Phong Tử Hiên đang đứng cười khinh.

Quả đúng là cười người sau người cười lại!

"Trả! Lại! Vòng! Tay! Tiểu! Hoàng! Làm! Còn! Nguyên! Vẹn! Cho! Ta!!!" Hàn Liên Nhi gào thét như lệ quỷ đuổi theo, tay còn không quên ra chiêu.

"Đại tỷ! Ta thực sự không có cố ý mà!" Khương Niên quả thực oan không chịu nổi!

"Ta mặc kệ ngươi có phải là cố ý hay không! Trả lại cho lão nương!" Lệ quỷ Hàn Liên Nhi phẫn nộ level max.

"Ngươi đi mà bắt đền với Phong Tử Hiên chứ!!" Khương Niên vẫn tiếp tục ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

"FML! TMD! Trả lại cho lão tử!!" Hàn Liên Nhi nước bọt văng như mưa, không quản lý lẽ, tiếp tục đuổi gϊếŧ.

". . . Viện trưởng...?" Một tiếng nói thanh thoát, giọng điệu ngạc nhiên, có chút nghi vấn, lại đầy vui mừng vang lên, thành công làm mấy người đang nháo đến trời long đất lở đứng hình.

Hàn Liên Nhi một trăm tám mươi độ quay ngoắt lại nhìn.

Hai thân ảnh quen thuộc, hai khuôn mặt thân thiết đến nỗi khảm sâu vào trong tâm nàng xuất hiện, sống mũi cay cay, Hàn Liên Nhi một câu nghi vấn. "Tiểu Hoàng? Tiểu Từ?"

Hai người kia, chính xác hơn là Khang Hoàng và Lạc Thiên Từ, ôm một tâm trạng ngũ vị tạp trần.

Khang Hoàng xúc động đến nỗi tứ vị bay hết, xúc động trào dâng, không chút hình tượng, nước mắt nước mũi gì đều trực tiếp bung lụa, nhảy xổ vào lòng Hàn Liên Nhi. "Mụ mụ!!"

Lạc Thiên Từ một ánh mắt nhu hoa như nước, chỉ ôn tồn đứng nhìn, mặc dù khóe mắt đã cay cay, hai bờ vai cũng run lên từng hồi, bước chân lại chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần hai người đang tỏa ra hào quang mẫu tử.

Hàn Liên Nhi, chính xác hơn, chính là cô viện trưởng bị bệnh tim, trong một lần bị một cô nhi làm cho cả người xúc động, cô đã ngất không kịp ngáp, sau đó liền được Khang Hoàng sơ cứu tạm thời và gọi bệnh viện đem đi cấp cứu.

Sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện bản thân giới tính không đổi, họ tên không đổi, nhưng dung mạo thì trở lại hơn sáu, bảy chục năm, cả thân phận cũng khác hẳn.

"Viện trưởng, sao người lại ở đây?" Nén lại tâm trạng kích động, Lạc Thiên Từ hỏi.

Hàn Liên Nhi đã trở lại thành con người, ôm một cỗ xúc cảm kinh hỷ, đáp. "Chuyện này dài lắm, chúng ta hãy hàn huyên sau."

Lạc Thiên Từ nghe vậy, cũng liền trở lại tuổi thơ, rảo nhanh bước chân, cả người nép vào lòng Hàn Liên Nhi như một chú chim nhỏ.

Cô viện trưởng Hàn Liên Nhi có cảm tưởng như bản thân quay lại vài chục năm trước, khi mà Tiểu Từ và Tiểu Hoàng còn nhỏ, chúng nó cũng từng nép vào người cô như vậy.

Bên này mẫu tử tranh thủ tình cảm.

Bên kia một đám thanh niên đang há hốc mồm, rớt cả hàm. Lúc nãy, người vừa đuổi gϊếŧ Khương Niên như đối thủ một chết một sống, không đội trời chung, thâm thù đại hận, trở thành Tu La tái thế, la hét như lệ quỷ chính là con người đang ôn nhu ôm ôm ấp ấp hai nam tử trưởng thành như con trai ruột sao?

Khương Niên: . . . Lão tử muốn bàn luận về vấn đề nhân sinh!

Riêng Phong Tử Hiên, vẫn đứng khoanh tay một chỗ, mặt không đổi sắc, trong mắt lại lóe qua một tia thâm trầm nhìn ba người.