Chương 16

Lạc Thiên Từ nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt đầy phức tạp của Phong Tử Hiên, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Tha mụ! Lúc này, viện trưởng chính là ái nhân - ái thê tương lai của Phong Tử Hiên! Sao y và Khang Hoàng lại có thể làm ra hành động bừa bãi như vậy trước mặt một đám cổ nhân và đặc biệt là Phong Tử Hiên chứ!

Coi kìa! Hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Khang Hoàng như muốn nuốt trọn hắn vậy!

A a a! Khang Hoàng, mau trốn a! QAQ!

Rất tiếc, Khang Hoàng chính là một kẻ IQ như trời, EQ dưới cả đất, dù cho phong ba bão táp, chỉ cần chưa xuất hiện hắn vẫn ung dung mà phởn!

Và cả cô viện trưởng Hàn Liên Nhi nữa!

Cái tính vô tâm vô phế này của Khang Hoang chính là từ cô viện trưởng mà ra cả!

Vì vậy, dù cho Lạc Thiên Từ có thức thời buông ra, đồng thời phóng cho hai người kia một đống ám hiệu bằng mắt thì hai người kia cũng chẳng để ý mà vẫn tiếp tục tâm tình, bồi dưỡng tình cảm.

Cuối cùng vì tính mạng của tập thể, Lạc Thiên Từ quyết định kéo hai người ra khỏi thế giới riêng. "Viện trưởng, lúc này không có phù hợp để tâm tình đâu, trước đi ra khỏi đây đã."

Hai kẻ EQ lúc thấp lúc cao cũng không thấy gì không đúng, vì thế gật đầu lia lịa, Hàn Liên Nhi lấy đà chạy đến phóng thẳng một cước vào mông Khương Niên - Người đang muốn bàn luận về vấn đề nhân sinh.

"Ai ui! Tha mụ đích Hàn Liên Nhi! Ngươi làm cái gì thế hả!?" Khương Niên rú lên vì đau đớn, nhịn không nổi mà văng tục.

Hàn Liên Nhi mắt sắc như dao, hai tay chợt hai bên hông Khương Niên, dùng đến năm thành lực.

Một giây sau đó, Khang Hoàng cấp tốc chạy đến sơ cứu cho bệnh nhân mất khả năng di chuyển tạm thời.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Âm thầm thắp một ngọn nến cho Khương Niên.

Âu cũng là định mệnh.

Lạc Thiên Từ: . . . Viện trưởng, người lại luyện công phu thâm hậu hơn rồi.

Hàn Liên Nhi phủi phủi tay, không chút để ý thanh niên vừa bổ tử ra mà nói. "Khương Niên là người có trí nhớ tốt nhất trong nhóm, hắn có thể dẫn mọi người ra theo đúng người đã đi vào."

Lạc Thiên Từ gật gật đầu. "Con hiểu." Nhưng tại sao người lại dã man với tên dẫn đường này thế?

Như hiểu được ý nghĩ của Lạc Thiên Từ, Hàn Liên Nhi nói. "Hắn ta là người làm vỡ chiếc vòng ngọc tiểu Hoàng làm cho ta."

Lạc Thiên Từ lại không để ý lắm mà nói. "Tiểu Hoàng vẫn có thể làm cái khác cho người mà." Không nên chỉ vì một chiếc vòng mà ra tay muốn sát hại người dẫn đường chứ!

Hàn Liên Nhi không hài lòng. "Làm lại là làm lại thế nào? Ta đã đeo chiếc vòng đó mấy chục năm rồi, vòng có thể làm lại nhưng kỷ niệm trải qua cùng chiếc vòng cũ cũng không thể thay thể nổi."

Lạc Thiên Từ cau mày. "Người cũng không thể dùng một chiếc bàn chải đánh răng hay một bộ quần áo quanh năm suốt tháng được, dù cho như thế nào, sớm muộn gì chả phải thay, qua từng năm tháng tự nhiên mới cũng thành cũ."

Hàn Liên Nhi dơ tay đầu hàng, trước đó, tiểu Từ còn muốn học đại học Luật, nhưng vì không muốn tham gia vào những vụ án nên chuyển hướng nghề nghiệp. Nàng không cãi lý nổi với tên tiểu tử này.

Lúc Khương Niên tỉnh dậy, trời cũng đã nhá nhem, vì vậy, Lạc Thiên Từ liền dẫn nhóm người đến nhà mình.

...

Nhìn thấy căn nhà không hẳn là hoành tráng trước mắt, trừ ba kẻ đến từ hiện đại, mấy người trong nhóm bất ngờ đến rớt cả hàm, đương nhiên không bao gồm Phong Tử Hiên, hắn tuy cũng ngạc nhiên không kém nhưng không đến nỗi thất thố như thế.

Hàn Liên Nhi tấm tắc khen ngợi. "Quả nhiên là hai đứa con trai xuất sắc nhất nhà! Việc gì cũng giỏi!"

Lạc Thiên Từ chỉ cười cười, còn Khang Hoàng lại nhảy tót đến ôm Hàn Liên Nhi dưới con mắt đầy phẫn nộ của Phong Tử Hiên. "Phải không? Phải không? Ngôi nhà này là con làm a!!"

Hàn Liên Nhi hôn một cái lên trán Khang Hoàng. "Tiểu Hoàng của ta quả nhiên cực kỳ xuất sắc!"

Đang vui vẻ, bỗng Khang Hoàng bị một lực mạnh kéo lại rồi đập thẳng vào l*иg ngực rắn chắc của ai đó.

Phong Tử Hiên người đầy mùi dấm chua, hừ lạnh một tiếng, nói. "Nam nữ thụ thụ bất tương thân."

Khang Hoàng đang dựa vào cơ ngực Phong Tử Hiên: Thế nam nam thụ thụ không bất thân à?

Lạc Thiên Từ chứng kiến: . . . Phong Tử Hiên đang ăn dấm với Khang Hoàng hay Cô viện trưởng thế?

Hàn Liên Nhi cong môi cười tính kế: Có mùi JQ!!

Khương Niên: . . . Ta không biết mình phải nói gì.

Hai người còn lại suốt buổi đứng làm nền: Xong chưa?

....

Trong lúc đó, ở một nơi xa xôi.

Một đoàn hắc y nhân quỳ gối trước mặt Long Thiên Kỳ cung kính hô. "Thiếu chủ!"

Long Thiên Kỳ phất phất tay về phía sau lưng hắn.

Là thi thể chất thành núi, máu chảy thành suối, nhỏ giọt từng dòng.

Bên cạnh thi thể chồng lên nhau, chính là ít ỏi những kẻ còn thoi thóp thở.

Hắn mở giọng không chút độ ấm. "Thi thể hạ cổ, người còn sống, huấn luyện thành tử sĩ."

Nói xong, hắn liền biến thành một làn sương, biến mất.

Những hắc y nhân bắt đầu thực thi nhiệm vụ được giao.

Thức đêm mới biết đêm dài.

Long Thiên Kỳ đứng trên đỉnh núi cố chấp nhìn về một phương, âm thanh mơ hồ xen lẫn chút vui vẻ. "Lạc Thiên Từ a Lạc Thiên Từ..."