Chương 17

Sau một đêm trú tại ngôi nhà lý tưởng của Lạc Thiên Từ và Khang Hoàng thì bọn Khương Niệm không khỏi nghi hoặc. "Tại sao ở một nơi tiện nghi như vậy, hai người còn muốn ra ngoài?"

Bên ngoài nơi nơi đều là cạm bẫy, biến hóa khôn lường, lòng người sâu hơn biển, đen hơn vực thẳm, bọn họ đối phó với thiên hạ đến lúc này cũng thực mệt mỏi, chỉ muốn tìm được một nơi mà ẩn cư, nhưng gánh nặng gia tộc không cho phép bọn họ làm vậy, vì thế, đối với hai người Khang Hoàng và Lạc Thiên Từ, những kẻ không chịu gánh nặng gia tộc, là cực kỳ hâm mộ, tuy hai người có quan hệ không rõ với Hàn Liên Nhi, nhưng theo hiểu biết của họ, Hàn Liên Nhi từ lúc bé đến giờ chính là không có bằng hữu nào ngoài bọn họ, vì thế, có thể mơ hồ đoán rằng họ và Hàn Liên Nhi không hề có huyết thống, càng không có quan hệ gì với Hàn gia.

Lạc Thiên Từ im lặng, cực kỳ muốn nói rằng là do Khang Hoàng, nhưng bị vấp phải rào cản xã giao.

Khang Hoàng im lặng, không thể tự nhận là mình mè nheo suốt mười năm mới có dược cơ hội tiểu Từ cho ra ngoài.

Hàn Liên Nhi im lặng, nhìn hai kẻ ngốc trầm mặc, mơ hồ đoán ra lý do, cảm thấy mất mặt thay cho Lạc Thiên Từ và Khang Hoàng, một đứa IQ cao thì EQ lại thấp đến bất ngờ, một đứa cả IQ và EQ đều cao thì lại mắc rào cản xã giao.

Phong Tử Hiên cũng trầm mặc, hắn ta cũng ít nhiều đoán ra vì sao hai người muốn ra ngoài.

Khương Niên thấy bầu không khí hơi là lạ liền phá vỡ không khí trầm mặc này. "Ở cả buổi tối mà chúng ta vẫn chưa biết hai người tên gì đấy!"

Lạc Thiên Từ trầm ngâm một hồi, sau đó quyết đoán mở miệng. "Lạc Thiên Từ." Sau đó chỉ Khang Hoàng mặt đỏ tai hồng, dĩ nhiên chưa thoát khỏi thế giới riêng, hồn về phương xa, nói. "Hắn, Khang Hoàng."

Khương Niên cảm thấy bản thân như một kẻ lấy mặt nóng dán mông lạnh, nhưng vẫn quyết định bỏ qua cái cảm xúc thốn đến tận rốn này mà nói tiếp. "Ta là Khương Niên." Định chỉ về phía Hàn Liên Nhi, nhưng vì suy nghĩ cho ngón tay của mình và thái độ của ba kẻ tình mẫu tử bắn ra bốn phía liền quyết đoán thu tay lại mà đưa tay về phía hai người đứng làm nền suốt vài chương trước. "Hai người này là huynh đệ Viên gia, người lớn hơn tên là Viên Phong, người bé hơn chính là Viên Kiến."

Lạc Thiên Từ gật gật đầu, lấy tay lôi kéo áo Khang Hoàng.

Khương Niên suy nghĩ một chút, cảm thấy thiếu thiếu, cuối cùng gãi gãi đầu, xấu hổ chỉ về phía lão đại của cả bọn định giới thiệu thì Khang Hoàng vừa trở về từ cõi tiên đã nhanh nhảu lên tiếng trước. "Ta biết! Ta biết hắn! Hắn là... tên gì ấy...?" Càng về sau lời nói càng nhẹ lại, càng chậm lại.

Lạc Thiên Từ trầm mặc nhìn trời, y cạn lời rồi.

Hàn Liên Nhi cũng trầm mặc nhìn trời, nàng cảm thấy buồn cho cả một thế hệ.

Khương Niên cùng hai huynh đệ Viên gia cũng trầm mặc, họ không biết bản thân nên nói gì.

Phong Tử Hiên khóe môi giật giật, cuối cùng là người đánh gãy không khí đáng xấu hổ này. "Phong Tử Hiên."

Khang Hoàng cố gắng nặn ra một nụ cười, cực kỳ miễn cưỡng mà cười ra hai tiếng.

Mọi người lại tiếp tục lâm vào trầm mặc.

...

Sau đó, Khang Hoàng và Lạc Thiên Từ quyết định đi theo Hàn Liên Nhi, hay nói cách khác chính là đi cùng bọn Phong Tử Hiên.

Lạc Thiên Từ nhẩm lại kịch tình, hình như có gì đó sai sai ở đây, Phong Tử Hiên, Hàn Liên Nhi và huynh đệ Viên gia họp thành một tiểu đội là đúng như kịch tình nhưng đáng lẽ lúc này chưa phải là lúc họ đến Cấm lâm mà là phải ở Huyết thành để Phong Tử Hiên thu thêm một tiểu đệ mới đúng.

Y nhíu mày, lân la tới chỗ Hàn Liên Nhi hỏi han. "Viện trưởng, mọi người đang chuẩn bị khởi hành đi đâu thế?"

Hàn Liên Nhi nói. "Huyết thành, sao thế?"

Lạc Thiên Từ nhẹ thở ra một hơi, có lẽ là vì trong đội thiếu Khang Hoàng vì thế dẫn đến kịch tình thay đổi một chút để bọn Phong Tử Hiên dẫn Khang Hoàng nhập đội.

Sau đó, y lại lâm vào căng thẳng.

Trong kịch tình, y không hề có mặt trong tiểu đội này, đáng lẽ phải bị đào thải sớm hơn mới đúng, lúc này đã đi được mười ngày, cũng đã nửa chặng đường, lại không có bất kỳ trắc trở gì, giống hệt trong kịch tình, trôi chảy mà đi.

Hàn Liên Nhi thấy Lạc Thiên Từ có chút căng thẳng thì cũng không khỏi lo lắng hỏi. "Tiểu Từ, sao thế con?"

Lạc Thiên Từ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Có nên nói cho viện trưởng biết mọi việc không? Mặc dù chắc chắn nàng sẽ không băm y ra nhưng ít nhiều cũng hành xác đến thảm thương. Hơn nữa tính tình vô tâm vô phế, ứng xử không linh hoạt.

Vẫn là thôi đi.

"Không có gì đâu viện trưởng, chỉ là con đang suy cách làm để trở về thôi."

Hàn Liên Nhi thấy Lạc Thiên Từ không muốn nói thì cũng ậm ờ cho qua.

...

Cùng lúc đó, trước căn nhà bằng gỗ nhỏ bé của Khang Hoàng cùng Lạc Thiên Từ lại xuất hiện một thân ảnh hắc sắc.

Hắn nhẹ nhàng bước vào trong nhà, một bước, một bước, tròng mắt hắn càng đen đến không thấy đáy, lúc hắn đừng giữa căn nhà, vai hắn đã không kiềm chế nổi mà run lên.

"Lạc Thiên Từ, ngươi đâu rồi? Lạc Thiên Từ, ta đến đón ngươi. Ngươi ở đâu?" Hắn mở giọng thâm trầm, lại tha thiết, lạc lõng, mơ hồ có một nỗi cô đơn đến đau đớn.

Long Thiên Kỳ nhìn gian nhà trống vắng, trái tim như bị đè lên ngàn tấn, như bị ai bóp nghẹt, vừa khó thở, lại như bị kim đâm, đau đến tê tái cõi lòng.