Chương 23

Long Thiên Kỳ trong tâm thì vui vẻ hơn cả nhặt được tiền, bề ngoài thì mặt lạnh tanh.

Tại sao ư?

Lạc Thiên Từ để hắn cõng đi ăn.

Lý Tiếu: Ta thấy tiết tháo của chủ thượng đã vỡ nát.

Lạc Thanh: Tam quan rơi ra từng mảnh luôn.

Lạc Thanh và Lý Tiếu chính là hai trợ thủ đắc lực nhất của Long Thiên Kỳ.

Hai kẻ này chính là lưu manh giả trí thức... à không, là trí thức giả lưu manh trong truyền thuyết.

Long Thiên Kỳ thấy hai kẻ đang chơi trò "Nào mình cùng thân thiện với môi trường, hòa quyện với thiên nhiên" không một mảnh vải áp sát vào nhau bám trên đầu hang.

Hắn liếc mắt. "Hai ngươi làm trò gì đó!? Không chút phép tắc! Còn không mau mặc y phục!"

Đồng thời lấy một tay che đi đôi mắt hiếu kỳ của Lạc Thiên Từ.

Bởi vì hai chân Lạc Thiên Từ ôm quanh hông hắn nên không lo tuột xuống.

Hai kẻ lõa thể dính sát vào nhau hết hồn, lập tức như diều đứt dây mà rơi xuống cái 'bịch!'

'Chát!' Một tiếng rõ to, giọng nói chua ngoa của Lý Tiểu vang lên. "Khốn kiếp lão Thanh! Sao ngươi dám đè lên tiểu đệ đệ của ta!!?"

Chỉ thấy một bóng người chật vật di động.

Lại 'chát!' một tiếng nữa, lần này Lý Tiếu nói có phần lắp bắp. "T... T... Tha mụ đích nhà ngươi Lạc Thanh! Đem cái đó của ngươi cút xa khỏi cúc hoa lão tử!!"

Lạc Thiên Từ: MK Long Ngạo! Che TMD!

Long Thiên Kỳ gân xanh nổi rõ trên mặt, gằn giọng. "Hai tên ngu ngốc các ngươi mau cút khỏi đây cho ta!!" Nếu để thê tử của ta thấy vật ô uế gì của các ngươi thì ta cho các ngươi ăn cám một tháng!!

Nghe thế, Lạc Thanh mặc kệ Lý Tiếu đang điên cuồng phun tào, nhanh chóng bế gã dùng khinh công cút ra khỏi nơi này một cách nhanh nhất.

Lạc Thiên Từ: ORZ...

Long Thiên Kỳ ngay sau đó liền bỏ tay ra khỏi mặt Lạc Thiên Từ, nhiệt độ cùng cảm giác mềm mại còn vương nơi đầu ngón tay khiến hắn lưu luyến, nhưng để bảo toàn hình tượng trước mặt ái nhân thì phải nhịn, sau này y rơi vào tay hắn rồi thì muốn sờ bao nhiêu chẳng được!

Lạc Thiên Từ chỉ thấy sống lưng lạnh lẽo bất thường, y run rẩy một chút, nhiệt độ nơi này quả nhiên khá thấp, lạnh gì đâu ấy, may mắn y còn ở trên lưng người ta, áp sát một chút tìm nhiệt độ chắc không sao đâu! Nam nhân với nhau cả mà.

Nghĩ vậy, y liền dán người vào lưng hắn.

Long Thiên Kỳ vui đến độ muốn nội thương, hắn cảm nhận rõ ràng từng chi tiết trên khuôn ngực, thân hình của y, hắn muốn sờ vào, nếm thử, tạo ấn ký lên làn da nõn nà của y để tất cả mọi người biết người này thuộc về hắn, hắn muốn đưa tinh khí của mình vào tận cùng nội bích của y, nghe y rên lên những tiếng dâʍ đãиɠ để kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ trướng to của hắn, nhìn y lõa thể chìm vào bể dục, bắn vào sâu trong y...

Mãi nghĩ ngợi, đến mức một dòng máu từ mũi hắn chảy ra lúc nào không hay.

Lạc Thiên Từ ngửi thấy mùi máu liền nhíu mày, phát hiện ra người đang đi phía trước một mặt băng lãnh hoàn hoàn chỉnh chỉnh lại xuất hiện thêm máu chảy ròng ròng từ hai lỗ mũi thì hết hồn, vội vàng lay lay kẻ đang chìm vào da^ʍ tâm. "Long Ngạo! Long Ngạo! Ngươi chảy máu!!"

Long Thiên Kỳ choàng tỉnh, phát hiện hắc y đã ướt một mảnh, còn có chiều hướng lan rộng. Liền vận nội công hong khô y phục, ngăn máu tại mũi. Hắn xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ nào để chui ngay lúc này, nhưng không thể để thê tử ở đây một mình, vì thế hắn chỉ ngắc ngứ phun ra vài từ. "Ta... ta... kh... không sao..."

Lạc Thiên Từ bỗng dưng thấy nóng lòng, phát hiện máu ngừng chảy nhưng vẫn còn đọng lại trên gương mặt anh tuấn, liền lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay không họa tiết lau máu cho hắn.

Long Thiên Kỳ sướиɠ run người. Hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạt của y còn vương lại trên chiếc khăn.

Thê tử đang lo lắng cho ta!!

Thê tử đang lau mặt cho ta!!

Các ngươi thấy chưa!!? Thê tử nhà ta thương ta vậy đó!!

...

Trong lúc này, bên phía bọn Phong Tử Hiên lại không vui vẻ được như vậy.

Hàn Liên Nhi ôm đầu, xung quanh tỏa ra sát khí dày đến ở xa cũng thấy ớn lạnh.

Khang Hoàng khóc đến hai mắt sưng vù, bên má trái còn thâm một vết rõ lớn.

Đây là hậu quả khi khóc quá nhiều mà ngồi cạnh Hàn Liên Nhi, vì thế Hàn Liên Nhi đã cho Khang Hoàng một cú đấm 'thức tỉnh'.

Phong Tử Hiên ra ngoài tìm được hai huynh đệ họ Khương về, hóa ra hai người bị quân của chủ thành bao vây bắt lại nhốt trong ngục sâu dưới lòng đất.

Tiếp tục lại đến lượt Khương Niên biến mất vì đi tìm tin tức của Lạc Thiên Từ.

Hàn Liên Nhi không thể chịu nổi cái hoàn cảnh như thế này, nàng đứng lên. "Đi!! Đi gϊếŧ tên thành chủ đó!! Nhất định hắn ta đang giữ Khương Niên!!" Suy nghĩ một chút, nàng lại bồi thêm một câu. "Sau đó dùng người của thành, tìm kiếm tung tích tiểu Từ."

Khang Hoàng nghẹn ngào định khóc thì cơn đau nhức từ má trái truyền đến não làm hắn không dám khóc, chỉ dám gật đầu với ánh mắt cực kỳ quyết tâm.

Phong Tử Hiên thấy Khang Hoàng gật đầu cũng tán thành.

Hai huynh đệ họ Viên cũng càng không cần nói, chỉ cần Phong Tử Hiên làm gì thì chắc chắn họ cũng sẽ hành động theo.