Chương 22

Lạc Thiên Từ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lúc nãy y có chút thất thố, chưa nhìn nhận được vấn đề, y ho khan một tiếng, mở lời. "Ta có chút thất thố, xin hỏi một chút, ngươi là ai, đây là đâu?"

Long Thiên Kỳ cử động cứng ngắc, hắn chỉ thấy đâu đó trong lòng, một vị đắng chát. "Ngươi... không nhớ ta sao?"

Lạc Thiên Từ lục lọi ký ức một chút, cũng không nhớ rằng mình có quen thêm người lạ nào ở nơi này ngoài Phong Tử Hiên, hai huynh đệ họ Viên, Khương Niên. Và cả... Long Ngạo.

Chờ chút!

Y nuốt nước bọt khan, cẩn thận hỏi lại. "Ngươi là... Long Ngạo?"

Phút chốc, Long Thiên Kỳ cảm thấy thế gian tối tăm bỗng được bao phủ một màu hường đẹp đẽ. "Ừ."

Lạc Thiên Từ không biết bản thân nên phản ứng thế nào tiếp theo nữa, chỉ thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, phức tạp đến không nói thành lời, đành chuyển chủ đề. "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Long Thiên Kỳ nói. "Vì ngươi ở đây."

Lạc Thiên Từ: Nhất Hồ, ngươi có thể kiểm tra giùm ta đầu hắn có vấn đề gì không?

Nhất Hồ bỗng nhiên nghiêm túc đến lạ thường, chăm chú nhìn Long Thiên Kỳ.

Lạc Thiên Từ: Nhất Hồ?

Nhất Hồ: Trên người hắn... có cái gì đó.

Long Thiên Kỳ thấy Lạc Thiên Từ trầm mặc thì bối rối không thôi, tưởng rằng bản thân đã nói gì đấy không nên nói, mà ngẫm đi ngẫm lại cũng chẳng phát hiện được vấn đề nằm ở đâu.

Bỗng nhiên, một cục lông màu đen ló ra từ vai hắn, ngay sau đó chính là một bóng đen vụt vào lòng Lạc Thiên Từ, cục lông lớn kêu lên một tiếng. "Vợ!!"

Cũng trong lòng Lạc Thiên Từ, ngay dưới thân cục lông màu đen kia, Nhất Hồ hiện ra, đáp lại. "Chồng!"

Lạc Thiên Từ : What are they doing?

Long Thiên Kỳ: Hai thứ súc vật chết tiệt!

Vợ đã là một con hồ ly, chắc chắn cục lông màu đen kia cũng chính là một con hồ ly lông đen rồi.

Lạc Thiên Từ phức tạp nhìn hai con vật trong lòng mình, nói. "Thôi thì chúng ta đi đâu đó cho hai ngươi tâm tình nhé?"

Nhất Hồ cảm động nhìn y.

Vì thế Lạc Thiên Từ đặt nhẹ hai con vật xuống giường, còn chính mình thì chân không cầm tay Long Thiên Kỳ lôi hắn ra chỗ khác.

Đau lòng thê tử, Long Thiên Kỳ nói. "Để ta bế ngươi cũng được."

Lạc Thiên Từ đang đi, nghe câu này không khỏi dừng lại. "Sao lại bế?"

Long đại cầm thú vốn định ăn ít dậu hũ của thê tử nghe xong liền sửa từ. "Ý ta là cõng ngươi, đi chân đất dưới nền lạnh như vậy rất dễ ốm."

Lạc Thiên Từ không khỏi gật đầu, nghĩ đi nghĩ lại mình cũng chẳng mất gì, hai tên nam nhân cõng nhau thì có làm sao.

Vì vậy Long đại cầm thú liền nhận mệnh cõng thê tử, cực kỳ sung sướиɠ, nếu không phải nơi này tối quá, sẽ dễ dàng thấy được hai tai của hắn đỏ một màu cà chua.

Hắn nghĩ rằng thê tử nhà mình thật dễ lừa.

Lạc Thiên Từ nghĩ rằng Long Ngạo khi lớn lên cũng biết quan tâm người khác rồi, sau này có thể làm một người chồng tốt, thật tiếc vì bản thân không phải nữ nhi.

Hai kẻ ngốc cứ thế một người cõng, một người được cõng đi ra đến bên ngoài.

Lạc Thiên Từ cũng không mặt dày ở trên lưng người ta, ngỏ ý muốn xuống.

Nhưng Long Thiên Kỳ lại không phải loại người da mặt mỏng.

Ăn đậu hũ có thể đỏ mặt, nhưng nếu để đậu hũ cứ thế rớt khỏi miệng thế là không ổn rồi. "Không sao, ngươi còn chưa tìm được giày, nơi này nếu đất không lạnh thì chính là mặt đường gồ ghề."

Lạc Thiên Từ nói. "Thế là không được sao ta có thể mặt dày để cho người cõng mãi được? Nam tử hán, đại trượng phu chân xước một chút thì có làm sao."

Long Thiên Kỳ lòng đau như cắt, sao hắn nỡ để y bị xước chỗ nào?

Vì vậy, Long thê nô vẫn mang một Lạc Thiên Từ trên vai, xé một vạt áo, trải dưới đất rồi đặt y ngồi lên nó.

Sau đó, cởi giày, cởi tất ra đưa cho Lạc Thiên Từ, nói. "Ngươi mang vào."

Lạc Thiên Từ nhíu mày. "Không được, ngươi mang vào đi."

Long Thiên Kỳ cao giọng. "Ngươi mang vào."

Lạc Thiên Từ cảm thấy cách quan tâm người khác của Long Ngạo ngày càng không ổn, làm người ta không có cảm tình thì thôi lại càng thấy ngứa mắt. "Ngươi mang lại đi, ta sao có thể dùng đồ của ngươi lại để ngươi không có đồ dùng?"

Long Thiên Kỳ trong lòng sớm đã nở hoa.

Thê tử lo cho mình!

Trong đầu hắn giờ chỉ còn mỗi câu này.

Thế nhưng biểu tình trên mặt lại không một chút biến hóa. "Ngươi mang vào." Sau đó thấy mình có hơi bất lịch sự, hắn nói thêm. "Ta không sao."

Lạc Thiên Từ cảm thấy Long Ngạo này đầu óc quả thực ngày càng có vấn đề.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với hắn mười năm nay khiến hắn trở nên như thế?

Long Thiên Kỳ như nhớ đên chuyện gì, bạc môi lại hé mở. "Ngươi đói sao?"

Lạc Thiên Từ nhìn xuống cái bụng đáng thương rỗng tuếch của mình, há miệng định nói gì, nhưng lại nuốt vào, cuối cùng gật đầu một cái.

Long Thiên Kỳ nói. "Ta sẽ không để cho ngươi phải ăn cá qua ngày nữa.

Lạc Thiên Từ lại trầm mặc, quả thật Long Ngạo thường xuyên nói những câu khiến y không biết trả lời như thế nào nữa.

Ăn cá nhiều quá nên mạch não chạm nhau đoạn nào à?

Long Thiên Kỳ tiếp tục. "Ngươi muốn ăn gì?"

Lạc Thiên Từ nói. "Cái gì cũng được."

Trong khi hai người trò chuyện với nhau, thủ hạ của Long Thiên Kỳ lại cắn móng tay một loạt.

Đây thực sự là chủ thượng sao? Ai đã ác độc tráo đổi hắn mất rồi? T^T