Chương 28

Lạc Thiên Từ được Long Thiên Kỳ đưa ra khỏi hang động.

Vì trong hang động quá tối, mà bên ngoài lại là buổi trưa, những ánh nắng gắt chiếu vào người làm y có chút không thoải mái, theo bản năng định đưa tay lên che mắt thì Long Thiên Kỳ đã cầm một cái ô từ đâu ra che cho y, bước lên đứng trước mặt y che hết ánh sáng chói mắt.

Lạc Thiên Từ nhìn bóng lưng của hắn, lí nhí nói. "Cảm ơn ngươi."

Long Thiên Kỳ cười nhẹ một tiếng. "Không có gì." Sao phải khách sáo chứ? Sớm muộn gì ngươi cũng thành của ta mà!

"Long Thiên Kỳ! Thứ ác ma hung ác như ngươi! Trả phu quân lại cho ta!"

Trước mặt hai người là một nữ nhân mang bạch y có dung mạo thanh tú, mắt hạnh lóe ra hận thù ngùn ngụt, phía sau nàng ta chính là năm nam nhân đều mặc lục y, phía sau năm nam nhân là hơn ba mươi hắc y nhân bịt mặt, lộ ra hai con mắt đầy sát khí, trên tay cầm một thanh kiếm, làm thế chuẩn bị tấn công.

Long Thiên Kỳ một người nhưng khí thế rõ ràng hơn hẳn, hắn nói. "Lý Tiếu, Lạc Thanh, nữ nhân này là ai mà dám xông vào làm ô uế Mật cung của bổn tọa?"

Lạc Thiên Từ đứng phía sau giật giật khóe môi.

Hay cho hai chữ Mật cung, nơi bí mật mà lại có thể bị người ta kéo vào hơn mấy chục người xông vào cơ chứ?

Long Thiên Kỳ trải qua mỗi một biến cố mà thụt lùi không tưởng thế này hả?

Một tên hắc y nhân giơ cao kiếm. "Long Thiên Kỳ! Ngươi chớ coi thường chúng ta! Cẩn thận ta chém chết ngươi!"

Lạc Thiên Từ: Pháo hôi IQ bằng không này thực sự do mình tạo ra hả?

Lý Tiếu ngoắc môi. "Chủ thượng, nữ nhân kia tên là Đạo Như Tâm, là nhi nữ của kẻ phản đồ Đạo Tư. Hôm trước chủ thượng đã phái nhóm của Thất Lục đi xử lí gã."

Một nam nhân lục y nhíu mày, ghé sang người bên cạnh rì rầm. "Có chuyện như thế sao?"

Năm người bắt đầu nghi hoặc nhìn về phía nữ nhân cầm đầu.

Nữ nhân bạch y, chính là Đạo Như Tâm, nàng ta mím môi, hai bàn tay nắm lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, vài giọt máu chảy ra lúc nào không hay, đôi mắt tràn đầy thù hận có xen lẫn vài tia sợ hãi, như nghĩ đến điều gì, nàng ta vội hét lên. "Hắn đang dùng kế chia rẽ! Đừng nghe lời hắn! Hắn ta là đại ma đầu!! Làm sao có thể tin tưởng được!!?"

Lạc Thiên Từ đỡ trán, thật muốn che mặt mà!

Không ngờ mình lại tạo ra pháo hôi phản diện trong phản diện chỉ số thông minh âm N số thế này, cảm thấy thật là mệt mỏi.

Bỗng nhiên, trong số hắc y nhân, một người bỗng không tiếng động nhanh chóng vọt đi, định chuồn êm.

Lạc Thiên Từ nhíu mày, cái cử chỉ lúc chạy này y cực kỳ quen thuộc nha! Hình như đã từng thấy ở đâu rồi thì phải?

Xem nào, chắc chắn không phải người ở hiện đại, viện trưởng và Khang Hoàng gạch, Phong Tử Hiên ghét bỏ màu đen, cũng loại nốt, hai huynh đệ họ Viên sẽ luôn đi theo Phong Tử Hiên, cũng loại bỏ.

Vậy người này chắc là Khương Niên đi?

Lạc Thiên Từ híp mắt.

Tên Khương Niên này nhìn vậy mà cũng gan dạ quá ha, dám trà trộn vào đám nhân sĩ không ra nhân sĩ, tà đạo không ra tà đạo này.

Trong lúc đó, Khương Niên đang vọt lẹ chuồn êm ắt xì một cái.

Hắn thực sự là khóc không ra nước mắt mà!

Không hiểu tại sao lúc chuẩn bị trà trộn vào phủ thành chủ, vừa báo danh, định quay lại khách điếm báo tin tức một chút lại bị người ta đánh ngất, tỉnh lại thì đã thấy bản thân đứng trong đội ngũ hắc y nhân này rồi!

Lại còn tình cờ thấy được Lạc Thiên Từ đứng sau tên đại ma đầu Long Thiên Kỳ nữa!

Nhưng đến giờ y vẫn sống chứng tỏ rằng Long Thiên Kỳ không có ý định gϊếŧ y, mà hắn thì đánh không lại bọn kia nên thôi, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách, quay về báo tin trước rồi tính tiếp!

Theo lời Long Thiên Kỳ, đây là Mật cung, đường dẫn đến Ma giáo, muốn đến được Ma giáo phải qua Mật cung, mà Long Thiên Kỳ nói như là bị người ta đào đến tận cùng Ma giáo ấy!

Dù sao Khương Niên biết được đây là đâu chắc chắn sẽ biết đường về Huyết thành.

...

Trong lúc này, bên Phong Tử Hiên đã chuẩn bị đi khỏi Huyết thành.

"Lấy được thảo dược cùng Huyết ngọc rồi, tiếp theo chính là đến Lục thành." Hàn Liên Nhi chỉ chỉ trên tấm da dê.

Khang Hoàng sống chết không muốn đi. "Viện trưởng à, không thể ở lâu thêm chút nữa sao?"

Phong Tử Hiên lập tức đáp lời. "Vậy ở thêm một chút đi."

Khang Hoàng bĩu môi. "Ta cũng đâu có hỏi ngươi đâu?"

Phong Tử Hiên không phản ứng gì.

Lục Lăng Tiếu ngứa miệng, theo bản năng quay sang bên cạnh thì thầm. "Phong Tử Hiên chắc nhục không còn gì để nói! Hí hí hí!"

Mộ Phong Thiên lắc đầu, môi ma sát nhẹ lên vành tai của hắn, ôn nhu nói. "Vẫn chưa chừa được cái tính này!"

Lục Lăng Tiếu lập tức che tai lại, giật nảy lên như bị sét đánh, tránh xa Mộ Phong Thiên, còn không quên tặng Mộ đại sắc lang một trận lườm nguýt đầy nộ khí. "Kệ ta chứ liên quan gì ngươi!"

Mộ Phong Thiên được đà lấn tới, tiếp tục trêu điên Lục Lăng Tiếu.

Hàn Liên Nhi thở dài.

Mệt mỏi vl.

Thôi thì nghỉ ngày nữa rồi đi.