Chương 29

"Đích đến kế tiếp là Lục thành, đi bộ thì nửa tháng tới." Hàn Liên Nhi vừa đi vừa nói.

"Cái — gì — ? ?" Khang Hoàng dùng sức nặn ra hai chữ.

"Ngươi nghĩ ngươi có quyền lên tiếng sao?" Viên Kiến liếc nhìn đầy khinh bỉ.

"Thôi nào, nếu muốn ta cũng có thể làm như thế với đệ." Viên Phong ôn nhu nói.

"Ai mà thèm!" Viên Kiến bước nhanh hơn, kéo xa khoảng cách với Viên Phong.

Mộ Phong Thiên nhu tình nhìn Lục Lăng Tiếu. "Lăng Lăng, ta ——"

"Mơ đi! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Ngươi thôi ngay cái xưng hô buồn nôn đó đi!" Lục Lăng Tiếu nhanh chóng cắt lời hắn, tặng luôn một cái liếc đầy khó chịu.

Mộ Phong Thiên: "..." Ta tổn thương lắm à nha!

Phong Tử Hiên đang cõng Khang Hoàng trên lưng: "..." Nếu muốn các ngươi có thể tránh đi cho chúng ta tình tứ.

Khang Hoàng đang nằm trên lưng Phong Tử Hiên: "Ngươi có thể ngưng sờ mông ta không?"

Phong Tử Hiên: "Ta không có." Làm sao có thể?

Khang Hoàng tối mặt. "Thả ta xuống đi."

Phong Tử Hiên mặt lạnh không đổi. "Ngươi nghĩ sao?"

Khang Hoàng bĩu môi. "Sao là sao?"

Phong Tử Hiên cực kỳ nghiêm túc nói. "Chân ngươi còn đi được?"

Khang Hoàng không cam lòng nói. "... Còn đi được." Sắp mất xe giường nằm miễn phí rồi...

Phong Tử Hiên ngừng động tác trên tay. "Vẫn là để ta cõng đi."

Khang Hoàng có chỉ số tình cảm âm n số. "Được."

Hàn Liên Nhi cười đến thỏa mãn.

...

Lạc Thiên Từ nghiêm túc ngồi trước mặt Long Thiên Kỳ."Long Thiên Kỳ ——"

"Gọi ta Long Ngạo." Người kia cắt lời y.

Lạc Thiên Từ trong não toàn lời của Nhất Hồ trên tay. "Bình tĩnh bình tĩnh."

"Được rồi, Long Ngạo. Ta muốn đi Lục thành."

Long Thiên Kỳ nhíu mày. "Lý do?"

Lạc Thiên Từ nói. "Muốn hội tụ với những người kia." Như mang thêm một tia hy vọng, y tiếp tục. "Ngươi có thể hay không đừng để ý ta nữa? Ta cứu ngươi, ngươi cũng cứu ta khỏi bị nghẹn chết, chúng ta không ai nợ ai."

Trong mắt hắn hiện lên một tia thâm trầm. "Không thể, theo ngươi nói, ta không còn nợ ngươi nhưng ngươi vẫn nợ ta."

Lạc Thiên Từ nghi vấn. "Ta nợ gì cơ?"

Long Thiên Kỳ đáp lời y. "Ta cho ngươi ăn một bữa, che nắng giúp ngươi, còn cho ngươi chỗ nằm một đêm."

Y nói. "Là do ngươi bắt ta đến đây, nhu cầu chu cấp ngươi chi là đúng."

Hắn cười. "Che nắng không nằm trong việc chu cấp."

Y bĩu môi. "Do ngươi tự nguyện chứ đâu phải ta nhờ? Không tính."

Hắn đầu hàng. "Được rồi, ngươi giỏi. Nhưng ta không thể không để ý ngươi."

Lạc Thiên Từ nhếch mày đầy nghi vấn. "Tại sao?"

Long Thiên Kỳ lại cười. "Ngươi cho rằng ta, người vừa thổ lộ với ngươi sẽ dễ dàng buông tay thế sao?"

Lạc Thiên Từ nén cảm giác muốn nhìn trời, cúi gằm mặt xuống, lí nhí. "Cho dù thế nào thì ngươi cũng sẽ có một nữ nhân thôi mà, cố chấp cái gì..."

Long Thiên Kỳ lập tức tối sầm mặt, cười ngày càng tươi. "Ngươi nói gì cơ?"

Lạc Thiên Từ tận lực thu nhỏ độ tồn tại của mình, chỉ hận không thể lập tức trở thành hạt bụi. "Không có..."

Long Thiên Kỳ vuốt cằm, định lấy chính sách dụ dỗ y yêu mình rồi mới triển khai nhưng giờ trong mắt y lại chứa thêm những kẻ không nên chứa rồi.

Có nên tiền da^ʍ hậu dỗ không nhỉ?

Rồi hắn lập tức xóa đi ý nghĩ đó.

Lạc Thiên Từ bên ngoài nhìn có vẻ mềm mỏng, thực chất đến lúc ảnh hưởng đến người quen chỉ có thể dùng một thời gian ngắn, y càng không phải loại người có thể nhún nhường một người lâu, nếu lấy những kẻ kia uy hϊếp y thuận theo ý mình, chỉ dùng được ba ngày là cùng, sau đó y chắc chắn sẽ làm mọi cách tự giải thoát cho mình, còn những người kia? Nghĩ y còn quan tâm hả? Y chết đồng nghĩa với việc hắn không có lý do để làm tổn thương họ nữa, có gϊếŧ họ đi cũng chẳng để làm gì.

Thực chất, hắn chỉ hiểu được một tính tiêu cực của y. Lạc Thiên Từ là một người thông minh, lại cực kỳ ích kỉ, lúc đó y chết đi chắc chắn sẽ làm gì đó để những kẻ hại y phải sống đau đớn đến tận cuối đời. Vả lại, nơi này chỉ là một thế giới ảo tưởng, đem người uy hϊếp y cùng lắm chỉ làm y chần chờ một lúc, nửa nén hương cũng chưa đến. Tóm gọn chính là nơi này không có gì uy hϊếp được Lạc Thiên Từ.

Y theo chủ nghĩa duy vật. Trí tuệ là thứ quan trọng nhất.

Còn tình cảm gì đó?

Thứ trừu tượng như thế thật sự có thể tin tưởng sao?

Con người sinh ra, từng mối quan hệ chỉ để lợi dụng lẫn nhau.

Cha mẹ lợi dụng con cái nối tiếp trí tuệ và danh lợi, làm cho danh lợi lớn hơn.

Người chồng lợi dụng người vợ thỏa mãn hư vinh chinh phục, cái 'tôi', danh lợi, thậm chí là tiền bạc.

Người vợ lợi dụng người chồng thỏa mãn việc được theo đuổi, được chăm sóc, được để ý, tiền bạc, danh vọng, của cải.

Bạn bè lợi dụng nhau để lấy cái người kia có bù đắp khuyết thiếu của bản thân, hoặc, làm thú vui.

Lạc Thiên Từ chính là người chỉ cần theo dõi vài ngày là hiểu được đâu là nhược điểm của người khác.

Tưởng bở y là người mềm mỏng, hiền hậu, tốt đẹp chính là sai lầm tưởng không lớn mà lớn không tưởng.

Y là con người không tin tưởng cái gọi là "tình".

Vì thế, con đường truy thê của Long Thiên Kỳ là một chặng đường còn dài hơn đi bộ một vòng Trái Đất.

Còn Lạc Thiên Từ vẫn đi Lục thành, đương nhiên với sự hộ tống của Long Thiên Kỳ.

Long đại boss không nao giờ bỏ qua cơ hội ăn đậu hũ, đương nhiên sẽ đi "hộ tống" cho y, mà Lạc Thiên Từ lại không có lý do để từ chối, có người dẫn đường còn hơn không có chứ.