Chương 30

Sau nửa tháng, nhóm Phong Tử Hiên cuối cùng cũng đến Lục thành.

Khang Hoàng là người khỏe nhất trong cả bọn vì cả nửa tháng số lần hắn đi bộ đếm được trên đầu ngón tay.

Thuê được nhà trọ, Phong Tử Hiên và Khang Hoàng tiếp tục ở chung vì lý do vô cùng hợp lý của Phong Tử Hiên: "Tiết kiệm tiền đi đường."

Vì "tiết kiệm tiền đi đường", Mộ Phong Thiên và Lục Lăng Tiếu cũng ở riêng một phòng dưới đề nghị của Mộ Phong Thiên, hai huynh đệ họ Viên cũng ở riêng một phòng, Hàn Liên Nhi một mình một phòng.

Hàn Liên Nhi tỏ vẻ ₍₍ (̨̡ ‾᷄⌂‾᷅)̧̢ ₎₎, ta đây không thèm ghen tị với các ngươi đâu nhé!

...

Phòng của Khang Hoàng và Phong Tử Hiên.

Khang Hoàng một mặt hiếu kì. "Phong Tử Hiên, đến Lục thành làm gì thế?"

Phong Tử Hiên nhàn nhạt đáp. "Gọi ta Hiên. Lấy Lục ngọc."

Khang Hoàng lắc đầu. "Chúng ta đâu có thân thiết đến thế?"

Phong Tử Hiên nhìn hắn. "Sớm muộn gì cũng phải gọi, gọi trước gọi sau như nhau, làm quen để sau gọi không cần mới lạ."

Khang Hoàng nghiêng đầu. "Hm..." Không hiểu lắm mà thôi kệ. Hắn tiếp tục. "Thế lấy Lục ngọc làm gì?"

Phong Tử Hiên nói. "Để tái tạo nhân gian."

Khang Hoàng đảo mắt. "Không hiểu."

Phong Tử Hiên mặt không đổi sắc. "Lục ngọc tượng trưng cho thiên nhiên, Thanh ngọc tượng trưng cho bầu trời, Hồ ngọc tượng trưng cho đất đai, Vô Sắc ngọc tượng trưng cho không khí, Lam ngọc tượng trưng cho nước, Hắc ngọc là thiên tai, Huyết ngọc là sinh vật. Tập hợp chúng lại, có thể tái tạo lại nhân gian."

Khang Hoàng nhìn y. "Tại sao?"

Phong Tử Hiên đáp. "Ngươi có vẻ chưa hiểu về nơi này."

Khang Hoàng gật đầu. Hiểu thế nào khi tui đến từ Trái Đất?

Phong Tử Hiên thở dài, lười nói nhiều mà người này làm y phá lệ bao nhiêu lần rồi. "Đại lục này chia làm bảy thành, Huyết thành, Lục thành, Thanh thành, Hồ thành, Lam thành, Tuyết thành, Hắc thành. Mỗi thành bảo vệ mỗi loại ngọc tương ứng với tên."

Khang Hoàng nói. "Vậy ngươi đến từ đâu?"

Phong Tử Hiên đáp. "Ta không đến từ thành nào. Phụ mẫu ta là người giang hồ, không có chỗ ở ổn định."

"Tại sao ngươi muốn tái tạo lại?"

Phong Tử Hiên đột nhiên cảm thấy bất ngờ. "Ta không biết... chỉ là, không hiểu vì sao cảm thấy bản thân phải làm thế, giống như, được sắp đặt trước..."

Khang Hoàng cảm thấy có mùi âm mưu dương mưu liền nhàm chán quay đi, mấy thứ cần dùng đầu óc quá nhiều hắn không thích hợp ha!

Riêng Phong Tử Hiên thì trán nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Lúc nãy Khang Hoàng hỏi y mới bắt đầu cảm thấy lạ lẫm.

Tại sao bản thân lại đi thu thập mấy viên ngọc đó để tái tạo nơi này chứ?

Y không phải một người mang tham vọng gì lớn, càng không phải loại mong muốn thế giới tươi đẹp.

Thân mình lo chưa xong lo gì việc người khác?

Như có ai cầm quyền điều khiển mình vậy.

Từ lúc đến Hàn gia y cũng đã thấy là lạ rồi.

Tuy là mình đến để từ hôn, nhưng đột nhiên lại đồng ý dẫn Hàn Liên Nhi theo.

Trong tiềm thức lại có gì đó ép buộc bản thân phải có tình cảm sâu đạm với Hàn Liên Nhi, đến mức dù phải lật cả trời lên cũng đều chiều ý nàng.

Còn hai huynh đệ họ Viên kia nữa.

Chỉ là cứu họ một mạng, chưa đến mức phải liều thân báo đáp.

Tại sao lúc trước y lại không hề có chút nghi ngờ gì?

Tận mãi đến lúc này mới bắt đầu thấy lạ.

Ai điều khiển y?

Bắt đầu từ bao giờ?

Từ lúc đến Hàn gia, hay là còn trước khi y ra đời nữa?

Chẳng lẽ cuộc đời y lại là một sự sắp đặt?

Nghe như một câu chuyện cười vậy.

Khoan đã...

Câu chuyện?

Nếu y đoán không lầm, vậy hẳn là cả thế giới này, điều là giả tưởng đi?

Nếu là như thế.

Y muốn phá bỏ nó.

Hủy đi thế giới giả tưởng này.

Cảm giác như bị trêu đùa thực sự không tốt chút nào.

"A 一" Phong Tử Hiên ôm đầu rên một tiếng đầy thống khổ.

Đầu như bị búa bổ vậy.

Chẳng lẽ một quy luật nào đó không cho y có suy nghĩ phản bội lại thế giới này?

Chết tiệt!

...

"Long Ngạo, bao giờ mới đến nơi?" Lạc Thiên Từ lau đi mồ hôi trên trán.

"Ba ngày nữa." Long Thiên Kỳ cầm ô che cho hai người, vừa đi vừa nói.

"Mệt chết." Lạc Thiên Từ bĩu môi tự kỉ.

Long Thiên Kỳ liếc mắt đến hai kẻ đi phía sau.

Lý Tiếu và Lạc Thanh hai người khoác hai bọc hành lý vừa lớn vừa nặng.

Lạc Thanh đưa cho Long Thiên Kỳ một túi nước.

Long Thiên Kỳ đưa cho Lạc Thiên Từ.

Y cầm lấy, liếc hắn rồi gật đầu. "Đạ tạ."

Hắn đáp. "Không cần khách sáo."

Đi từ Mật cung đến Lục thành đáng lẽ chỉ mất mười ngày.

Long Thiên Kỳ lại đối với y nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ngậm trong miệng sợ tan, ôm trong tay sợ vỡ, cái gì cũng theo ý Lạc Thiên Từ, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, kết quả kéo dài nửa tháng vẫn chưa tới nơi.

Còn Lý Tiếu và Lạc Thanh?

Vốn dĩ là hai cánh tay đắc lực cần quý trọng và nâng niu thì chủ thượng sai hai người đi theo vác đồ ăn cẩu lương.

Ổn lắm! Ổn lắm!

Không ổn đâu MK!

...

Lúc này, Khương Niên đang thở hồng hộc đứng trước Lục thành.

Đời người đau đớn, lúc hắn đến Huyết thành nhận được tin báo đoàn người Phong Tử Hiên đã đi trước một ngày rồi!

Vậy là hắn phải tự mình bươn chải lao lực nửa tháng nay mới tới được Lục thành.

Đây là một câu chuyện buồn. :'(