Chương 36

Hàn Liên Nhi bước đến gần Lạc Thiên Từ, vỗ vào vai y một cái. "Tiểu Từ, tuy ta không biết gần đây con gặp phải bao nhiêu chuyện, thế nhưng thay đổi của con, ít nhất với tư cách là một người đã nuôi dạy con lớn bằng chừng này, cùng với kinh nghiệm bao nhiêu năm sống trên đời của ta, ta thấy được, ánh mắt của con đã thay đổi rồi."

Đôi mắt đó vẫn là một màu đen, nhưng thay vì chỉ thu hút người ta rơi vào đó, thì lại sắc bén tựa như lập tức có thể cứa đứt động mạch cổ của người khác.

Vô cùng nguy hiểm, đồng thời cũng tràn đầy một cỗ bi thương cô độc không rõ.

Lạc Thiên Từ nhún nhún vai, sắc mặt không hề thay đổi, chẳng qua, nụ cười trên môi có vẻ sâu hơn một chút. "Không có gì đâu, viện trưởng, con vẫn tốt, người đừng lo lắng, hãy cứ coi như chưa có việc gì xảy ra đi."

Hãy cứ coi như chưa có việc gì xảy ra đi, ta vẫn sẽ là một đứa con tốt của ngươi, ta vẫn chẳng có gì thay đổi, ta vẫn sẽ quan tâm đến Khang Hoàng, vẫn sẽ là một người bằng hữu tốt đẹp. Thay vì xé tan lớp mặt nạ giả dối này ra, chẳng phải, đây là một lựa chọn thông minh hơn sao?

Hàn Liên Nhi cau mày lại, siết chặt nắm đấm, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là trầm mặc.

"Nhưng viện trưởng à," Khang Hoàng bỗng nhiên lên tiếng. "Nếu tính ra thì người mới có mười mấy tuổi, mà lớn bằng chừng này thì là tự con và tiểu Tử nuôi nhau lớn đó!"

Lạc Thiên Từ vẫn tủm tỉm cười, trong mắt lướt qua một tia không rõ.

Hàn Liên Nhi thoáng cau mày, nhưng rồi lại nhanh chóng giãn ra, nàng nói. "Thôi, trở lại là tốt rồi, dù thế nào, trở lại là tốt rồi." Chỉ cần không chút thương tổn nào, trở về, dù có thay đổi, vẫn là tốt rồi.

Khang Hoàng: ". . ." Có cảm giác hai người này có chút không đúng, nhưng lại không rõ không đúng ở chỗ nào. Thôi, vẫn là ngoan ngoan làm một hủ mỹ nam an tĩnh đi.

Phong Tử Hiên chứng kiến từ đầu đến cuối, trên môi bất giác cong, ý vị không rõ.

Long Thiên Kỳ cũng vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, mày khẽ nhăn lại, tên ngụy quân tử Phong Tử Hiên này quả thực vô cùng nguy hiểm, vẫn là nên cảnh báo phu nhân nhà mình nên tránh xa.

...

Tối hôm đó, Lạc Thiên Từ cùng ăn tối với Khang Hoàng và Hàn Liên Nhi.

"Tiểu Tử, mấy ngày ngươi mất tích, chúng ta quả thực mất ăn mất ngủ, lo âu không thể thả lỏng thần kinh nổi, đến mức ta đã gầy nhom rồi này!" Khang Hoàng vén tay áo dài che mất cả bàn tay lên, lộ ra một khoảng da thịt trắng trẻo, nộn nộn, có chút tựa như phì ra. Rõ ràng là béo lên một chút, còn dám trợn mắt nói mất ăn mất ngủ.

Lạc Thiên Từ hắc tuyến đầy đầu, tặng miễn phí cho Khang Hoàng một cái liếc mắt. "Không thể hiểu được, vẫn là không thể hiểu được. Tại sao hắn gặp ngươi một phát cong liền nhỉ? Rõ ràng ngốc thế. Chẳng lẽ con mình khẩu vị nặng? Chậc chậc."

Hàn Liên Nhi liền bắt được trọng tâm, nghi ngờ nhìn y. "Con mình? Haha, tiểu Từ, có phải con nên giải thích một chút không nhỉ?"

Từ lúc ở trong quán trọ trước kia, nàng đã phát đầu nghi ngờ Lạc Thiên Từ biết gì đó rồi. Nghe tin nàng và Phong Tử Hiên hủy ước, mặt mày xám như tro, còn hốt hoảng lên, chắc chắn y phải biết trước chuyện gì đó, nhưng việc nàng bà Phong Tử Hiên lại ảnh huởng đến điều mà y biết, khiến sự tình y đã biết trước trở nên chệch hướng.

Lạc Thiên Từ cười khan, ký ức đột nhiên trở lại, làm y trở nên có chút thâm trầm, lòng nghi ngờ đối với mọi chút chậm rãi nảy mầm, cả người toát ra một khí chất nguy hiểm hơn một chút, thế nhưng đối với một chuyện xấu hổ từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài như thế này, đúng là không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phù hợp.

Nói hay không nói? Không nói hay nói đây?

Ầy, nói cũng nguy, không nói cũng nguy.

Thực sự đúng là tiến thoái lưỡng nan mà!

Ôi cái mỏ gây họa này!

Nụ cười trên môi Hàn Liên Nhi ngày càng sâu, đôi mắt cũng ngày càng ôn nhu, tựa như có thể hóa mọi thứ thành nước, nhìn qua rất hiền hậu.

Thế nhưng Lạc Thiên Từ lại cực kỳ sốt ruột, lúc y lên mười hai, Hàn Liên Nhi nở nụ cười này, sau đó một cước đã tiễn một tên lưu manh không may đi lạc vào cô nhi viện ức hϊếp Lục Lăng Tiếu, lăn trên đất vài vòng đó!

Lạc Thiên Từ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau đó đau đớn lựa chọn nói. "Cái này, thực ra rất khó nói, chuyện này có lẽ, đã bắt đầu từ lúc ta bắt đầu viết tiểu thuyết..."

...

Cùng lúc đó, Long Thiên Kỳ đang xử lý công việc chất đống mà Lạc Thanh và Lý Tiếu, hai kẻ vừa từ ma giáo về mang đến, chính vụ thực sự rất bận rộn, thực ra hắn muốn dành thời gian này ở bên phu nhân nhà hắn hơn.

Đột nhiên, nghĩ đến việc gì đó, Long Thiên Kỳ khẽ động tay.

Lạc Thanh và Lý Tiếu lập tức xuất hiện, cùng hẹn này cùng quỳ một chân xuống. "Chủ thượng!"

Long Thiên Kỳ gật đầu, nói. "Quan sát tên Phong Tử Hiên kia một chút."

Lạc Thanh và Lý Tiếu đồng thanh. "Tuân mệnh!"

Hai kẻ nhìn nhau, sau đó lại đồng thanh. "Quỳ chân trái/chân phải mới đúng!"

Lý Tiếu 'bép' một cái, cho Lạc Thanh một tát vào mặt. "Quỳ chân phải thể hiện sự kính trọng tột bậc, đồng thời thể hiện được sự trung thành của ta đối với chủ thượng, chủ thượng duy tôn!"

Lạc Thanh không động tay mó chân gì cả, nhưng ngữ khí rõ ràng đã tức giận. "Ngươi động tay động chân cái gì! Quỳ chân trái thể hiện được sự suy tôn và lòng trung đối với chủ thượng!"

"Ngươi nói ít thế chứng tỏ không đủ lý!"

"Ngươi mới là người không nói lý! Nói nhiều làm gì? Càng nói càng cùn!"

Long Thiên Kỳ lạnh lùng liếc hai người đang diễn một màn chó vời mèo, nhẹ nhàng nói. "Cút."

Lạc Thanh và Lý Tiếu "Vâng!" một tiếng, sau đó lập tức chuồn... à không, lập tức đi làm nhiệm vụ.

Mặc dù đã đi xa nhưng vẫn dễ dàng nghe hai kẻ này cãi cọ nhau vụ chân phải chân trái.

...

Tiểu kịch trường:

Lạc Thanh: Chân trái!

Lý Tiếu: Chân phải!

Tuyết đẹp trai: Không có gì mà không giải quyết được trên giường!

Lạc Thanh lập tức xách Lý Tiếu về phòng.

Tác giả thánh thiện tỏ vẻ ╮(╯▽╰)╭, các bạn trẻ đúng là sung sức.