Chương 10: Nhiệm Vụ Cơ Mật!

nhóm dịch: bánh bao

“Chú Lưu, gần đây chú có rảnh không? Chú có một việc nhờ chú giúp.”Tô Mạn lấy tờ báo cáo ra, lại thu lại, việc này không thể nói, thêm một người biết liền thêm một phần nguy hiểm tiết lộ.

“Tiểu thư cứ nói.” Chú Lưu dứt khoát nói.

Muốn chính là phần dứt khoát này, tiết kiệm cho cô hao tâm tư tìm lý do.

“Cháu muốn tìm hai người, là một đôi mẹ con, cơ mà cháu chỉ biết tên và tuổi tác của bọn họ, cái khác cháu đều không rõ, việc tìm kiếm có thể sẽ gặp trở ngại.” Chủ yếu là không thể vận dụng mạng lưới quan hệ, bằng không Trương Lỗi sẽ phát giác được, bởi vậy gia tăng không ít khó khăn.

“Nơi nào?” Hoa quốc lớn như vậy, chỉ biết tên và tuổi tác cũng không dễ tìm.

Tô Mạn cẩn thận nghĩ tới nơi Từ Thiến Thiến sẽ định cư, một người quê ở huyện An Nam, thứ hai là nội thành của bọn họ, thành phố An Khánh, thứ ba chính là Duyệt Thành.

Trước tiên bỏ đi huyện An Nam, nơi đó cách quê nhà bọn họ gần, nếu bị người ta nhìn thấy Từ Thiến Thiến độc thân mang theo một đứa nhỏ, thanh danh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, Từ Thiến Thiến tuyệt đối sẽ không để bản thân bị người ta chỉ chỏ, nếu thật sự có tin đồn, Trương gia cũng nên biết, căn cứ vào tình tiết, Trương Lỗi hiện tại còn không biết Từ Thiến Thiến đã sinh đứa trẻ rồi, bởi vậy có thể suy đoán, cô ta cũng không ở huyện thành.

Như vậy chỉ còn lại thành phố An Khánh và Duyệt Thành, hai tòa thành thị này, Tô Mạn càng thiên về thành phố An Khánh, một là nơi đó chất lượng sinh hoạt thấp, cuộc sống tương đối dễ chịu, hai là Từ Thiến Thiến hiện tại đang trốn bọn họ, hẳn là sẽ không ở cùng một thành phố.



“Thành phố An Khánh tỉnh Nam Giang, hẳn là ở đó, cháu chỉ đoán, trước tiên tìm xem, chú Lưu, hai người kia đối với cháu rất quan trọng, chú nhất định phải giúp cháu tìm được.” Tô Mạn hiện tại chỉ có thể đặt hy vọng vào chú Lưu.

“Đại tiểu thư yên tâm, biết địa phương, còn biết tên và tuổi tác, tôi nhất định sẽ tìm được.” Chú Lưu không có nghi ngờ gì, trực tiếp đáp ứng.

“Vậy thì làm phiền chú Lưu, còn có, chuyện này không thể để cho bất cứ người nào biết, cháu nói là bất cứ người nào, kể cả Trương Lỗi và ba cháu, tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết cháu đang tìm người.” Tô Mạn trịnh trọng nói.

Chú Lưu gật đầu, chú ấy vốn không phải là người nhiều lời, Tô Mạn không đề cập đến chú ấy cũng sẽ không nói.

Về đến nhà, hai đứa trẻ vừa ăn xong, nhìn thấy mẹ, đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

“Mẹ, mẹ về rồi.” Tô Cảnh Tú thò đầu nhìn một chút, “Ba không về?”

“Ừm, ba phải trông chừng ông nội, hai đứa ở nhà đều ngoan ngoãn nghe lời chứ?” Lời này chủ yếu là nói với Tô Cảnh Thừa, nhóc con này được chiều nên có phần vô pháp vô thiên, sau này nhất định phải quản giáo thật tốt, miễn cho giống như trong sách, trở thành một tên ăn chơi trác táng không học không nghề.

“Con có nghe lời mà, hôm nay còn được thầy cô khen ngợi.” Tô Cảnh Thừa muốn ôm Tô Mạn, vẻ mặt nhanh chóng khen ngợi con đi.