Chương 2-2:



Sở Đắc và Lâm Ngạn vào thư phòng của Thẩm Giai, sau khi bàn bạc xong công vụ, Sở Đắc dùng bàn tay béo đầy thịt phất phất chung trà, khách khí nói: “Thẩm huynh, hiền đệ có một chuyện muốn nhờ.”

Sở Đắc là con trai thứ nam của đương kim hoàng đế, cùng đi theo Thẩm Giai làm việc dưới trướng Thái Tử, ngày thường vô cùng quen thuộc, ít khi khách sáo như vậy.

Thẩm Giai đoán, hẳn không có chuyện gì tốt, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Sở Đắc cười “Hắc hắc”, “Vừa rồi ta ở trong vườn của huynh nhìn thấy một tỳ nữ xinh đẹp, diện mạo đó, dáng người đó, tấm tắc…… Xin hỏi Thẩm huynh, huynh không tiện dùng, có thể đưa cho ta chăng?”

Thẩm Giai thu mỹ nhân, lại không tiêu thụ qua, bởi vì Đỗ Yểu Yểu là một *đố phụ* nổi danh. Nàng cho phép Thẩm Giai xã giao trên quan trường, nhưng không cho phép hắn chạm vào nữ nhân khác. Mà chính nàng, trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu bay phấp phới.

(đố phụ: người phụ nữ hay ghen)

Thẩm Giai suy nghĩ: Sở Đắc quen thói trăng hoa, gặp người đẹp vô số, sẽ không rung động trước nữ nhân tầm thường, tỳ nữ trong phủ còn có thể vào được mắt hắn?

“Rất đẹp?” Thẩm Giai nhìn phía Lâm Ngạn.

Lâm Ngạn là một thư sinh thật thà, gật đầu, “Đích xác hiếm thấy.”

Thẩm Giai *bán tín bán nghi*, phân phó gã sai vặt “Đem người mang lại đây, ta hỏi một chút.”

(Bán tín bán nghi: Nửa tin nửa ngờ, chưa chắc chắn)

Đỗ Yểu Yểu đi vào cửa, cởϊ áσ lông, lò lửa trong thư phòng đã đốt đủ nóng để sửa ấm căn phòng như mùa xuân. Nàng ở bên ngoài vận động một lát, cái trán thấm ra mồ hôi mỏng, hai má ưng hồng.

Bởi vì là ôm tâm tư lấy lòng nam chính, ăn mặc bên trong váy áo có chút tâm cơ. Bộ ngực no đủ, vòng eo tinh tế, tà váy sàn sạt chảy xuống sàn nhà.

Một tia hương thơm ngọt ngào truyền tới, Thẩm Giai ngửi thấy quen thuộc, còn không có cẩn thận suy nghĩ, Đỗ Yểu Yểu đã tiến vào trong phòng.

“Rầm” Sở Đắc nuốt nước miếng một cái. Thẩm Giai nhìn Đỗ Yểu Yểu, lại nhìn nhìn Sở Đắc, mày nhăn lại.

Đôi mắt Sở Đắc dính lên người Đỗ Yểu Yểu, chỉ vào nàng nói: “Thẩm huynh, đây là cái tỳ nữ mà ta nói với ngươi!”

Thẩm Giai đứng dậy, đứng trước mặt Đỗ Yểu Yểu, ngăn trở tầm mắt hai người, nghiêm mặt nói: “Đây là *tiện nội*.”

(tiện nội: cách gọi vợ trước mặt người khác)

Sở Đắc ngơ ngẩn, không dám tin tưởng hoảng sợ nói: “Đây là Đỗ Yểu Yểu?”