Chương 3:

Kinh hãi đến nỗi nói cả họ lẫn tên!

Thẩm Giai mặt không đổi sắc, bộ dáng chắc chắn. Đỗ Yểu Yểu dịch bước, cúi chào hai người đối diện, căng da đầu nói: “Trước đó đùa giỡn với hai người một chút, còn thỉnh thứ lỗi.”

Thẩm Giai kinh ngạc liếc mắt Đỗ Yểu Yểu một cái.

Hiểu chuyện như vậy.

Hồi nãy Sở Đắc dùng ánh mắt như vậy nhìn Đỗ Yểu Yểu, lại dùng giọng điệu như vậy bàn tán về nàng, là đồng bạn Sở Đắc, Lâm Ngạn có chút ngượng ngùng, trả lời: “Không đáng ngại, không nghĩ tới là tẩu tử, là mắt chúng ta kém, nhận không ra.”

Sở Đắc cũng biết thê tử của huynh đệ, không thể bắt nạt. Hắn khôi phục thần thái đứng đắn, hướng Thẩm Giai xin lỗi “Mới vừa rồi ta lỡ miệng, Thẩm huynh đừng trách.”

Không trách Sở Đắc là hoàng tử còn phải chịu thiệt thòi, ai biểu Thẩm Giai là trọng thần trong triều, là tâm phúc của Thái Tử, hắn bất tài, chỉ có thể đi theo phía sau Thái Tử làm tuỳ tùng nhỏ.

“Không có việc gì.” Thẩm Giai xua tay “Ta tiễn các ngươi đi ra ngoài.”

Sắc đẹp trước mặt, đây là muốn đuổi người.

Sở Đắc nhanh chóng rời đi, đi ra sân lại muốn tìm cách bù đắp. Thẩm Giai mặc đại mỹ nhân như Đỗ Yểu Yểu không thèm đυ.ng, mặc kệ nàng đi ra ngoài tìm nam nhân, đội nón xanh cho chính mình, thật sự “Phí phạm của trời”.

Mỗi ngày làm việc làm việc, đem đầu óc làm choáng váng, nữ nhân của mình cũng giữ không được.

Sở Đắc đồng tình nhìn Thẩm Giai, kéo hắn đến một bên dạy dỗ và an ủi, “Thẩm huynh, biết ngươi ngày thường bận việc chính sự. Nữ nhân sau khi thành hôn, làm nam nhân không thể mệt, ngươi mệt, nàng liền tìm người khác phát xuân, ngươi cần đút no cho nàng mới được!”

Nói đến “đút no”, hắn hướng Thẩm Giai chớp chớp mắt, “Thẩm huynh, ngươi tiền đồ vô lượng, về sau sẽ có tân nhiệm hiền thê,tuy bận rộn công vụ nhưng đừng gò bó quá mà làm mệt bản thân.”

Thẩm Giai cùng Đỗ Yểu Yểu sau khi thành hôn từng có vài lần làm chuyện phòng the, hắn đút nàng rồi, nhưng mỗi lần nàng…… Tựa hồ ăn không quá tình nguyện?

Đỗ Yểu Yểu ngồi trên chiếc giường nhỏ chờ Thẩm Giai, cái miệng nhỏ uống từng ngụm trà.

Đọc sách sớm biết rằng nam chính rất tuấn tú, không nghĩ tới người thật lại đẹp trai đến vậy.

Hình dung như thế nào đâu. Như là một vị thần trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, cao lãnh xa cách, rồi lại làm trái tim người khác cảm thấy khô nóng, muốn nắm lấy đống tuyết đó nhét vào trong miệng cho đỡ thèm.

Tổng kết: Nhìn không dám trèo cao, lại muốn ngủ đến hai chân nhũn ra.

Thật là xấu hổ.

Nguyên chủ từng ngủ với hắn, nhưng tâm lý của Đỗ Yểu Yểu vẫn...

Nghĩ đến hắn là một vị quan tàn ác, Đỗ Yểu Yểu có chút héo.

Nam chính là cây đao trong tay Thái Tử, đảm nhiệm quan ngự sử đại phu, nói rõ ra chính là tra án phá án kĩ càng, rõ ràng. Lạnh nhạt vô tình, gϊếŧ người không chớp mắt.

Nổi tiếng nhất, hắn tra tham quan, tham quan nuốt chứng cứ, ngay lúc đó hắn kêu người mổ bụng lấy bằng chứng ra, tham quan đó đang sống sờ sờ lại bị đổ máu đau chết. Mà hắn, cầm chứng cứ máu chảy đầm đìa, mặt không thay đổi sắc bước qua thi thể.

Có tố chất tam lý rất mạnh mẽ.

Đỗ Yểu Yểu- người lớn lên ở xã hội pháp trị thế kỉ 21, rất sợ loại tra tấn vô nhân đạo này, loại nam chính không có nhân tính này.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa mở. Thẩm Giai đi vào, Đỗ Yểu Yểu vội vàng đứng lên.

“Chuyện gì?” Hắn đi thẳng vào vấn đề. Đạm mạc như thể chưa từng nghe nói qua gièm pha nàng câu dẫn biểu ca.

Nam chủ đạm mạc, Đỗ Yểu Yểu không thể đạm a!

Nam chủ nhìn thờ ơ, Đỗ Yểu Yểu biết, nguyên chủ ba năm nay xuất quỹ nhiều lần, không một lần thành công, toàn bộ là do hắn ban tặng. Mỗi lần sắp được việc, nam chính phái người cố tình tìm cách ngăn chặn hết.

Tính toán chi li, mới là bản chất của hắn! Mọi người trong kinh thành đều bị vẻ ngoài ôn hoà của hắn lừa gạt. Hắn sao có thể để người vợ trên danh nghĩa của mình ở bên ngoài làm bậy.

Đỗ Yểu Yểu cắn cắn môi, tới gần hắn “Ta sai rồi, lại làm ngươi mất mặt.”

“Quen rồi.” Thẩm Giai nói, “Còn có việc gì sao?”

Không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với nàng ý vị rất rõ ràng, chẳng sợ nàng hôm nay rất đẹp.

Đỗ Yểu Yểu túm chặt lòng bàn tay, da mặt dày không đi.

Nguyên chủ trước kia là kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng hàng giả như nàng ba tháng sau muốn chết thay cô ấy. Không rảnh lo nhân thiết sụp đổ hay không, linh hồn trao đổi loại sự tình này cũng sẽ không có người tin. Hắn nếu nghi ngờ, nàng liền nói mấy ngày trước phát sốt, đem đầu óc cháy hỏng.

Đỗ Yểu Yểu giả ngu giả ngơ, bắt lấy quần áo của hắn một chút, “Ngày đó ta uống say, đem ta biểu ca trở thành ngươi, cái gì cũng chưa làm, ta vẫn trong sạch.”

Ít khi được giải thích, Thẩm Giai nhướng mày “Sau đó đâu?” Tựa hồ rất có hứng thú chờ nàng nói tiếp..

Đỗ Yểu Yểu cắn răng một cái, tâm rối loạn, bắt chước nguyên chũ nhõng nhẽo ngang ngược, cố ý nói: “Ai kêu ngươi lạnh lùng với ta! Ngươi thỏa mãn ta, ta mới sẽ không muốn tìm người khác!”

Ngoài miệng hùng hổ doạ người, vòng eo lại mềm nhũn, ngực đưa vào trong lòng ngực hắn.

Truyền đi ám chỉ muốn bán thân lấy lòng.

Thẩm Giai không phải đồ ngốc, càng không phải khối đầu gỗ, đỡ lấy nàng eo cười nói: “Muốn?”

Đỗ Yểu Yểu ở trong lòng mặc niệm, đều là người trong sách, người trong sách. Nàng ngẩng mặt, không đáp, vui cười nói: “Nữ tử hai mươi như sói, 30 như hổ, 40 cố định có thể hút thổ, ngươi không nghe nói qua?”

Thẩm Giai quả thật không nghe nói qua những điều phi lý như vậy, bị nàng chọc cười.

Đỗ Yểu Yểu thấy hắn cười, càng lớn mật, ngực ở trức ngực hắn lơ đãng mà cọ.

Thẩm Giai ý động.

Đỗ Yểu Yểu ngày thường trang điểm đậm khó coi, nhưng mặt mộc hoặc bộ dạng khi trang điểm nhẹ thật động lòng người.

Da thịt *oánh bạch*, cằm nhọn, tóc đen làm nổi bật lên đôi môi hồng, thanh lệ lại ngây thơ. Lúc này vào đông, nàng là một đoá sen nở trong một căn phòng ấm áp.

(oáng: trong suốt, óng ánh, bạch: trắng)

Thẩm Giai ôm lấy nàng, dựa vào trên án thư.

Hai người hô hấp gần trong gang tấc.

Thẩm Giai ngắm giá bút trên bàn, như suy tư gì mà cười, “Ta có một cây bút lông chưa dùng, ngươi muốn thử hay không?”

Đỗ Yểu Yểu thuận thế nhìn lại, mới đầu mơ hồ, nhưng lại thấy trong mắt hắn chói lọi trêu tức, tức khắc nháy mắt đã hiểu.

Không ăn qua thịt heo, vẫn thấy qua heo chạy, học sinh tốt cũng xem qua H văn được không.

Lần đầu tiên lại muốn bút lông play. Tao, vẫn là hắn tao!