Chương 39: Ăn Uống Mặc Dùng Chẳng Thiếu Thứ Nào

Nhưng hai anh trai đều đẹp như thế, bản thân cô bé trừ tóc hơi khô vàng ra thì ngũ quan đều rất tinh xảo.

Nhất là đôi mắt to đen lúng liếng kia.

Rất xinh xắn!

Đường nét đẹp như thế, dù lớn lên có phá nét thì cũng không thể xấu được.

Cố Trường Nguyệt cười khúc khích, nói: “Chị dâu cũng đẹp nữa.”

Nói xong lại hôn cô một cái chóc.

Từ Thanh Lê cảm giác tim như tan chảy, con nít đáng yêu thật đấy.

Cô nói: “Ngày mai chị hai lên huyện mua kẹp tóc thật đẹp về cho em nhé.”

“Tuyệt quá tuyệt quá!”

Bé con Cố Trường Nguyệt mừng rỡ.

Buổi tối cậu em chồng Cố Trường Sâm đi học về, cô cũng bảo cậu bé thử áo bông mới, rất vừa vặn.

Từ Thanh Lê nói: “Trường Sâm, ngày mai em mặc đồ mới đi học, bộ cũ để ở nhà đi nhé.”

“Không được ạ.”

Cố Trường Sâm lắc đầu: “Bộ này giữ lại để Tết mặc đi ạ.”



“Mình còn một bộ Tết mặc rồi, đây là để mặc hằng ngày, áo bông cũ của em cũng phải đi giặt mà.”

Từ Thanh Lê nói một hồi, Cố Trường Sâm mới chịu cởϊ áσ bông cũ ra.

Qua hôm sau.

Từ Thanh Lê dậy sớm nấu cơm, cho hai đứa bé ăn uống no đủ, gửi bé con Cố Trường Nguyệt ở nhà bác gái.

Bác gái biết cô định lên huyện thì lại kìm lòng không đặng mà cằn nhằn thêm vài câu, bảo cô tiêu tiền ít thôi, dù là tiền riêng của mình cũng thế.

Từ Thanh Lê ngoan ngoãn gật đầu dạ vâng.

“Dạ cháu biết rồi ạ.”

Bác gái thầm nghĩ, cháu thì biết cái gì?

Mới một tháng thôi đã sắp tiêu hơn 30 đồng rồi đúng không!

Mua biết bao nhiêu là thứ mà!

Ăn uống đồ mặc không sót thứ nào!

Từ Thanh Lê cười cười nói vài câu với bác cả, đưa phiếu bông phiếu vải cho bà xong thì vội vàng rời đi.

Thấy cô nửa tháng đã lên huyện những ba lần, ông Lưu đánh xe bò cũng vô cùng kinh ngạc: “Vợ Trường Lâm, lần này cháu lại đi mua cái gì thế?”

“Cháu viết một bức thư cho người nhà, muốn lên huyện gửi thư ạ.”

Từ Thanh Lê thuận miệng bịa chuyện.



Ông Lưu ờ một tiếng rồi không hỏi nữa, bắt chuyện với một bà cô ở bên cạnh.

Lại ngồi xe bò lắc lư 2 tiếng.

Đến huyện, cô tới hợp tác xã mua bán một chuyến, tạm thời không nói có mua đồ gì hay không, phải đi dạo một chuyến mới được.

Chu Lệ Lệ vừa thấy cô thì nhiệt tình gọi: “Thanh Lê, bên này này.”

Từ Thanh Lê cười cười đi qua, Chu Lệ Lệ nói: “Cô tới rồi à, muốn mua cái gì thế? Phải mấy hôm nữa mới có phích nước cơ.”

Từ Thanh Lê gật đầu, cô biết chứ.

Phỏng chừng tháng sau cô phải đi một chuyến nữa.

“Lần này cô tới để mua thịt hay là cái gì? Cô muốn mua thịt thì nói với tôi một tiếng, ba tôi đang gϊếŧ heo ở bên trong, cô muốn mua thịt gì cũng có.”

Chu Lệ Lệ nhiệt tình kéo tay Từ Thanh Lê, xem ra uy lực của cục xà phòng hôm nọ quá lớn.

Lần này Từ Thanh Lê không muốn mua thứ gì, mục đích chủ yếu là tìm một cơ hội lấy đồ trong không gian ra.

Nhưng tới cũng tới rồi, lẽ nào lại tay không đi ra ngoài ư?

Thế là cô mua hai cái chậu tráng men, chính là loại lúc trước trong nhà dùng để đựng mỡ heo, lại mua thêm hai bình nhỏ để đựng muối và bốn cái cốc tráng men.

Đồ trong nhà không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi, dù sao bây giờ chúng cũng bắt đầu rỉ nước rồi.

Đánh răng, uống nước đều dùng cùng một cái cốc, mua cái mới, cái cũ thì dùng để đánh răng vậy!