Chương 25

Vu Tình kéo chặt bàn tay nhỏ bé của Hà Diệp, cười nói: "Bà nội có cầm theo tiền, chúng ta có tiền ăn cơm mà.”

Hà Diệp có chút không tin, trong thôn đều nói nhà bọn họ rất nghèo, bà nội cô bé là một người không biết cách sống, tiêu hết sạch tiền trong nhà.

Vu Tình thấy cô nhóc còn đang do dự, trực tiếp ôm lấy Hà Diệp, đi về phía tiệm cơm.

Hà Diệp sợ hãi hô một tiếng, cô bé sợ tới mức lập tức ôm lấy cổ Vu Tình, sau đó tựa đầu vào cổ cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nụ cười.

Đây là lần đầu tiên bà nội ôm cô bé, thật thoải mái.

Vu Tình không biết cô nhóc đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp đi vào trong tiệm cơm.

"Ông chủ, có bánh bao không?” Vu Tình tìm một vị trí hỏi một tiếng.

Nhân viên phục vụ tiệm cơm không lạnh không nhạt nói: "Có, hôm nay bánh bao thịt hay chay đều có, các người muốn loại nào? Gọi món ở bên này.”

Vu Tình buông Hà Diệp xuống, lập tức đi tới trước quầy, liền nhìn thấy trên quầy đặt một tấm bảng gỗ, bên trên viết món ăn ngày hôm nay.

"Hai cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao chay, thêm hai chén cháo gạo, cảm ơn.” Vu Tình hòa khí nói.

Nhân viên phục vụ kia sau khi ghi nhớ, nhanh chóng nói: "Bánh bao thịt hai hào một cái, bánh bao chay một hào năm một cái, cháo một bát năm xu, tổng cộng tám hào.”

Vu Tình lấy tám hào từ trong túi ra đưa cho nhân viên phục vụ.

Người phục vụ chỉ vào trước cửa sổ nói: "Lấy đồ ăn ở bên kia.”

Thời đại này nhân viên làm việc chính là như vậy, không thể so sánh với đời sau, nếu là đời sau, vậy khách hàng chính là Thượng Đế, hiện tại khách hàng không là cái thá gì cả.

Vu Tình cầm bánh bao và cháo gạo trở lại trước bàn.

"Hà Diệp, ăn đi." Vu Tình cầm một cái bánh bao thịt lớn đưa cho Hà Diệp.

Hà Diệp nhìn cái bánh trắng trắng mềm mềm này không nhịn được nuốt nước miếng, hưng phấn nhận lấy bánh bao cắn một miếng, miệng Hà Diệp nhỏ, một miếng bánh bao thịt cắn xuống, nhân thịt cũng chưa lộ ra ngoài.

Cứ như vậy Hà Diệp ăn với vẻ mặt hài lòng.

"Bà nội, bà cũng ăn đi ạ." Hà Diệp cắn một cái liền đưa bánh bao qua.

Vu Tình lắc đầu, cũng cầm lấy một cái bánh bao thịt: "Bà nội cũng có bánh bao thịt rồi.”

"Là bánh bao nhân thịt sao ạ?" Hà Diệp càng vui vẻ, lại cắn một cái xuống bánh bao thịt, nhân thịt bên trong lập tức lộ ra, cắn một miếng, dầu mỡ lóng lánh, thơm mà không ngấy.

Vu Tình cầm lấy bánh bao thịt cũng cắn một miếng, còn phải nói sao, quả nhiên là đồ ăn do đầu bếp tiệm cơm quốc doanh nấu, cực kỳ ngon.

Cắn một miếng xuống, mùi thịt trong nháy mắt bạo phát, nước tràn ra bốn phía, khiến cho người ta nhớ lâu hương vị này.

"Bà nội, bánh bao thịt ăn ngon thật đó." Hà Diệp ăn từng miếng một, đôi mắt hạnh phúc đều cong lên.

Vu Tình nhìn rất thích, xoa xoa trán cô bé cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút, đừng quên ăn cháo gạo.”

Hà Diệp gật gật đầu, nhìn bà nội nhà mình lại gần gũi hơn không ít.

Hai người ở trong tiệm cơm ăn uống mãn nguyện, ông bà cụ Từ và con cháu ở vịnh nhà họ Từ thì lại gấp muốn chết.

"Ông nội, bà nội, mẹ cháu, hu hu hu, mẹ cháu, bà ấy, rốt cuộc khi nào mới trở về chứ!" Từ Tuyết Hoa nằm sấp trên đùi bà cụ Từ khóc nức nở.

Từ Hiếu Minh khuôn mặt buồn bã ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt hối hận.

Ông cụ Từ ngồi xổm trong sân, cau mày, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc tự mình dùng giấy cuộn, thỉnh thoảng hút một ngụm.

Hai người Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Nhân ngồi xổm trên mặt đất vẻ mặt sầu khổ.

Chỉ có Trương Quế Hoa nằm trên giường sờ bụng, trên mặt đều là cuộc sống sau này mình làm chủ, thỉnh thoảng vui vẻ cười ra tiếng.

"Tuyết Hoa ngoan, mẹ cháu nhất định sẽ trở về, mẹ cháu thương cháu như vậy, chắc chắn sẽ luyến tiếc cháu.” Bà cụ Từ vỗ vỗ lưng cháu gái an ủi nói.

Trương Quế Hoa nghe nói như vậy, trong lòng khẽ bĩu môi, bị điên rồi còn trở về làm gì, trở về cũng chỉ thêm phiền phức, còn có con nhóc Hà Diệp kia, một con nhóc phải bù thêm tiền.

Mất đi là tốt, mất đi rồi sẽ tiết kiệm lương thực cho gia đình.

Từ Tuyết Hoa nghẹn lại, nước mắt chảy không ngừng, trong lòng đều là sợ hãi, cô bé vừa mới mất cha, hôm nay mẹ cũng đi rồi.

Bà cụ Từ nhìn rất đau lòng.

"Cha mẹ, chị dâu hai trở về chưa ạ?" Tôn Tố Phân ăn sáng xong đi vào, tò mò hỏi.

"Thím ba, mẹ cháu vẫn, vẫn chưa trở về." Từ Tuyết Hoa ngẩng đầu nhìn Tôn Tố Phân nghẹn ngào nói.

Tôn Tố Phân nhìn thấy cô bé như vậy, trong mắt cũng đau lòng, bước tới vỗ vỗ bả vai cô bé: "Tuyết Hoa đừng khóc, mẹ cháu nhất định sẽ trở về.”

Vừa dứt lời.

Vu Tình mang theo Hà Diệp hai người nói nói cười cười trở về.

"Mẹ.”

"Mẹ, mẹ đã trở về rồi.”

"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đã trở về rồi, hu hu hu.”

Vu Tình vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mọi người trong sân đều đỏ mắt.

Từ Hiếu Minh và Từ Tuyết Hoa càng nhào tới, ôm lấy Vu Tình.

"Sao vậy, có chuyện gì? Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?” Vu Tình có chút buồn bực.

Bà cụ Từ thở phì phò trừng mắt nhìn Vu Tình: "Vợ thằng hai, con chạy đi đâu vậy, con có biết mấy đứa nhỏ trong nhà đều lo lắng sắp hỏng rồi không, con là muốn chọc tức chết mẹ và cha con à.”

Bà cụ Từ nói xong tay còn đánh vào lưng Vu Tình, nói tiếp nước mắt liền rơi xuống.

Con dâu thứ hai không điên, không điên là tốt rồi.

Lúc này Vu Tình mới ý thức được ngày hôm qua quá lỗ mãng, chỉ lo lắng Hà Diệp có thể bị nữ chính xuyên tới hay không, lại quên mất người trong nhà.

Cô ngượng ngùng nhìn bà cụ Từ và ông cụ Từ, cúi đầu nói: "Cha mẹ, thực xin lỗi, hôm qua con lo lắng cho Hà Diệp quá, đứa nhỏ này phát sốt, con sợ con bé sẽ gặp phải chuyện không may.”

Lời này vừa nói ra, ông cụ Từ nhướng mày nhìn Vu Tình một cái, vợ thằng hai thay đổi rồi sao.

Vẻ mặt bà cụ Từ cũng kinh ngạc, vợ thằng hai không bao giờ quan tâm đến con cái trong nhà, càng đừng nói đến cháu gái cách một đời, cô lại càng không quan tâm, hiện giờ xem ra, sau khi thằng hai rời đi, vợ thằng hai đã đứng lên rất nhiều.

Tôn Tố Phân cũng ngạc nhiên, quan sát Vu Tình từ trên xuống dưới một hồi lâu. Đây vẫn là chị dâu hai của cô ta, sao chị dâu hai còn biết quan tâm đến con cái trong nhà vậy, có tiến bộ.

"Mẹ, con cảm ơn mẹ." Từ Hiếu Nghĩa đứng ra, ánh mắt sưng đỏ nhìn Vu Tình.

Vu Tình khoát tay áo: "Cảm ơn cái gì, Hà Diệp là cháu gái của mẹ, sao mẹ có thể mặc kệ con bé được.”

"Cha mẹ, hai người ăn cơm chưa? Con mang theo bánh bao từ thị trấn về, mọi người chia nhau ăn đi.” Vu Tình nói xong liền đem bánh bao trở về đặt lên bàn.

Bánh bao vừa được mở ra, mùi hương lập tức bay ra ngoài.

Người trong đều chưa ăn sáng, hiện giờ ngửi thấy mùi thơm thì nhao nhao nuốt nước miếng.

"Cha mẹ, hai người ăn trước đi." Vu Tình cầm hai cái bánh bao cho ông cụ Từ và bà cụ Từ.

Bà cụ Từ cũng không khách khí với cô, từ khi con trai thứ hai kết hôn, bị con dâu hai quản liền không hiếu kính mình nữa, hiện giờ hiếm khi con dâu hai còn biết cho mình ăn, bà có ngu đâu mà không cầm.

Nhận lấy bánh bao, bà cụ Từ trừng mắt nhìn người đàn ông: "Còn không cầm lấy.”

Ông cụ Từ đói bụng nửa ngày, cũng không khách khí, nhận lấy bánh bao liền cắn một miếng vào miệng, trong miệng lập tức tràn đầy mùi thịt: "Đây còn là bánh bao thịt.”

"Bánh bao thịt, vợ thằng hai, con mua nhiều bánh bao thịt như vậy, còn có thể sống qua ngày được không, hiện giờ chồng con không còn, trong nhà chỉ còn lại mấy người các con, không tiết kiệm thì lấy đâu ra tiền, con chính là một người phụ nữ phá sản, aiya.”

Bà cụ Từ nói xong liền che ngực lại, nhìn bánh bao thịt không nỡ ăn, xoay tay muốn đưa cho Tuyết Hoa.

Tuyết Hoa nhìn thấy bánh bao thịt, đưa tay muốn lấy, Vu Tình liếc mắt qua nhìn, Tuyết Hoa lộp bộp một cái, lập tức lắc đầu nói: "Bà nội, cháu không ăn, mẹ cháu cho bà, bà cầm lấy ăn đi ạ.”