Chương 26

Bà cụ Từ làm sao nỡ ăn, bà cũng đã lớn tuổi rồi, ăn đồ tốt như vậy làm gì, bà trực tiếp muốn nhét cho Tuyết Hoa.

Tuyết Hoa nhìn chiếc bánh bao này, vẻ mặt khó xử nhìn Vu Tình, cô bé muốn ăn, nhưng cũng không dám ăn, mẹ cô bé gần đây thay đổi quá nhiều, nếu cô bé nhận, nhất định mẹ sẽ tức giận.

Vu Tình ho một tiếng mới nói: "Mẹ, cái bánh bao thịt này mẹ ăn đi, hơn nữa trong nhà có tiền, Thừa Diên để lại không ít, lúc Thừa Diên còn cũng không có hiếu kính mẹ, hôm nay không còn, mẹ ăn một cái bánh bao thịt này của anh ấy thì có sao đâu.”

Bà cụ Từ nghe thấy con trai, nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống, cầm bánh bao thịt cũng không muốn ăn: "Cho dù có tiền cũng không thể phung phí như vậy, trong nhà còn có trẻ nhỏ, sau này con phải tiết kiệm một chút.”

"Mẹ, con biết rồi, chắc chắn con sẽ tiết kiệm.” Vu Tình cam đoan nói.

Lúc này bà cụ Từ mới không nói gì nữa.

Tôn Tố Phân nhìn bánh bao thịt thèm đến nỗi nuốt nước miếng. Vu Tình cầm lấy một cái đưa qua: "Em dâu ba, em cũng ăn một cái đi.”

"Em, em không cần." Tôn Tố Phân nhìn bánh bao thịt trước mắt, ánh mắt cũng không nỡ chớp một cái, nhưng vẫn lắc đầu từ chối.

Vu Tình thấy thế nói: "Cầm về cho mấy đứa nhỏ ăn.”

Tôn Tố Phân do dự một chút, lúc này mới nhận bánh bao.

Ông cụ Từ và bà cụ Từ nhìn thấy Vu Tình không sao, tảng đá trong lòng cũng buông xuống.

Cũng may con dâu hai không bị điên, nếu thật sự bị điên rồi, nhà thứ hai sẽ tan rã.

Ông cụ Từ nhìn Vu Tình nói: "Cha và mẹ con về trước đây.”

"Cha mẹ, hai người chờ một lát." Vu Tình nghĩ đến hôm qua có mua ít vải, vừa hay đưa cho hai ông bà mang về, cũng đỡ bọn họ lại phải chạy một chuyến.

Bà cụ Từ quay đầu lại, vẻ mặt tò mò: "Vợ thằng hai, sao vậy? Còn chuyện gì nữa?”

"Cha mẹ, hôm qua con mua cho cha mẹ một ít vải, hai người mang về may quần áo mới đi." Vu Tình nói xong thì đi vào phòng, tìm vải hôm qua cô mua.

Bà cụ Từ nghe xong lời này, trên mặt không nhịn được vui mừng, có chuyện gì xảy ra với con dâu thứ hai vậy, sao đột nhiên lại biết hiếu kính hai người già bọn họ như thế chứ.

Có điều có tâm ý là được rồi, tuổi bà còn may quần áo mới làm gì, mặc cũng lãng phí.

"Vợ thằng hai, mẹ và cha con có quần áo mặc, vải này con giữ lại làm quần áo cho mấy đứa Hiếu Nghĩa đi.”

Vu Tình đi vào phòng một vòng, cũng không tìm được vải, ra khỏi phòng, cô liền hỏi: "Trương Quế Hoa đâu rồi, cái sọt vải hôm qua của tôi đâu?”

Từ Hiếu Nhân nghe thấy cái sọt, nghĩ tới hôm qua anh ta có thấy qua ở trong phòng mình, anh ta lập tức nói: "Hôm qua con có nhìn thấy cái sọt ở trong phòng con, có điều không có vải vóc mẹ ạ.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt bà cụ Từ trầm xuống, có điều đây là vợ của cháu trai, bà cũng không tiện dạy dỗ.

Vu Tình vừa nghe, trực tiếp đi tới trước phòng Trương Quế Hoa, gõ gõ cửa phòng: "Trương Quế Hoa, cô ra ngoài cho tôi, ban ngày cô khóa cửa làm gì, vải trong sọt của tôi cô để ở đâu rồi? Còn có cả kẹo sữa kia nữa, cô đều lấy ra cho tôi, mau mở cửa ra.”

Trương Quế Hoa ở trong phòng gấp đến độ muốn chết, mẹ chồng cô ta không chỉ trở về, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, đây đâu phải là bị điên đâu.

Tên khốn tϊиɧ ŧяùиɠ lên não nào nói mẹ chồng cô ta bị điên, đây không phải là hại chết cô ta à.

Cô ta đã ăn gần hết kẹo sữa rồi.

Trương Quế Hoa lấy toàn bộ vải vóc đã giấu ra, sau đó mới mở cửa, chột dạ nhìn Vu Tình: "Mẹ, mẹ đã trở về.”

"Vải tôi mua đâu?” Vu Tình mặt âm trầm hỏi, chút tâm tư của Trương Quế Hoa cô lại không biết sao.

Trương Quế Hoa lập tức lui về phía sau một bước, sau đó xoa xoa lòng bàn tay, chỉ chỉ vải trên bàn cười giải thích: "Mẹ, vải ở đây, đây không phải là hôm qua mẹ không ở nhà, vải này con sợ để ở bên ngoài sẽ bị trộm, nên con cầm về phòng sao.”

Vu Tình không phải kẻ ngốc, tuyệt đối không tin lời giải thích què quặt của Trương Quế Hoa, hiện tại cô nhìn thấy cô ta đã thấy phiền.

"Lấy vải ra cho tôi, chờ bà nội của cô đi rồi tôi sẽ xử lý cô, còn có kẹo sữa nữa, tôi mua bao nhiêu trong lòng tôi đều biết." Vu Tình buông lời tàn nhẫn xuống.

Trương Quế Hoa trực tiếp giật mình, sợ tới mức cả người phát run, kéo cánh tay Vu Tình nói: "Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng xử lý con.”

Vu Tình không để ý tới cô ta, nhìn thoáng qua Từ Hiếu Nhân ở cửa hô: "Hiếu Nhân, vào lấy vải ra.”

"Vâng, mẹ." Từ Hiếu Nhân nói xong liền đem toàn bộ vải vóc trên bàn ra ngoài.

Sau khi mang vải ra ngoài sân, bà cụ Từ đau lòng muốn chết, ôm ngực khó chịu: "Vợ thằng hai, nhà các con không muốn sống qua ngày nữa sao? Mua nhiều vải như vậy để làm gì?”

"Mẹ, con mua bằng nửa giá tiền, còn không cần phiếu vải." Phòng ngừa bà cụ bị tức đến ngất xỉu, Vu Tình lập tức thốt ra.

Lời nói muốn mắng người của bà cụ Từ đột nhiên dừng lại, vội vàng đi lên nhìn những loại vải này, tất cả đều là vẻ tò mò: "Vải tốt thế này, sao lại rẻ như vậy chứ?”

"Những loại vải này là vải có khuyết điểm nhỏ, chỗ này không làm tốt.” Vu Tình nói xong chỉ chỉ vào chỗ hỏng cho bà cụ Từ thấy.

Bà cụ Từ nhìn thoáng qua chậc chậc mấy tiếng: "Cái này đã tính là hỏng rồi sao, vải này rất tốt, cắt cái chỗ hỏng này đi, ai có thể nhìn ra được chứ.”

"Mẹ, ai lại đi mua đồ có khuyết điểm bao giờ đâu, cái này chắc chắn phải giảm giá mới có người mua, đây không phải là rẻ hơn rất nhiều à.” Vu Tình giải thích cho bà ấy hiểu.

Tôn Tố Phân nhìn mấy loại vải vóc như vậy thì mở to đôi mắt: "Chị dâu hai! Hôm qua chị mua ở đâu vậy? Sao em không thấy chứ, hôm qua em cũng đi lên trấn nhưng không thấy có bán vải.”

Nếu có vải rẻ như vậy, chắc chắn cô ta sẽ mua nhiều hơn.

"Đây là bạn bè của chị làm ở trong hợp tác xã Cung - Tiêu giới thiệu cho." Vu Tình cũng không giấu diếm.

"Chị còn có bạn bè làm ở trong hợp tác xã Cung - Tiêu sao?" Tôn Tố Phân vẻ mặt không tin nổi, chị dâu hai của cô ta nào có bạn bè lợi hại như vậy.

Không phải là chị dâu cả lén bán cho chị dâu hai đó chứ, cũng không nên nha, chị dâu cả và chị dâu hai bởi vì anh cả mà nháo đến rất cứng nhắc.

"Đúng vậy, là một em gái.”

Tôn Tố Phân không nhìn thấy trên mặt Vu Tình hoảng hốt gì, có lẽ là thật, nhưng chị dâu hai thế mà còn có loại bạn bè này, thật đúng là lợi hại.

Nhìn nhiều vải vóc như vậy, Tôn Tố Phân ân cần nhìn Vu Tình: "Chị dâu hai, những loại vải này có thể bán cho em một ít được không.”

Vu Tình lắc đầu, nếu cô có thừa thì có thể bán, nhưng chỗ này cô đều cần dùng đến, không thể bán được.

Tôn Tố Phân thấy cô từ chối, có chút thất vọng.

Bà cụ Từ thấy thế nhìn về phía con dâu thứ hai: "Vợ thằng hai, mẹ và cha con đều có quần áo mặc, con bán cho em dâu ba của con phần cho cha mẹ đi.”

"Mẹ, những vải vóc này là con mua về hiếu kính mẹ và cha, về phần hai người mang về xử lý như thế nào thì không liên quan đến con, nếu hai người không cần thì bảo em dâu ba đưa tiền cho mẹ rồi đem vải này về cho em dâu ba ạ.” Vu Tình sắp xếp vải vóc nói.

Khuôn mặt tươi cười vừa mới nhướng lên của Tôn Tố Phân trong nháy mắt đã nhạt đi rất nhiều. Cô ta còn tưởng rằng có thể lấy được miếng vải này.

Đương nhiên bà cụ Từ không thể làm lạnh tâm ý muốn hiếu kính mình của con dâu hai, lập tức quay đầu nhìn Tôn Tố Phân nói: "Con dâu ba! Con trở về đưa tiền cho mẹ và cha con, vải này con cứ cầm lấy đi.”

Tôn Tố Phân vội vàng đồng ý. Loại vải rẻ tiền này cũng không dễ gặp, bỏ chút tiền thì bỏ chút tiền đi.

Bà cụ Từ cầm lấy vải, lúc này mới cùng bạn già mang theo con dâu út trở về nhà.

Đợi đến khi mọi người đi xong Vu Tình mới hô cả nhà đến cùng một chỗ, chuẩn bị chia vải cho mọi người.

Những vải vóc này, ngoại trừ cho cha mẹ đẻ của cô, mỗi người bọn họ đều có thể may một bộ quần áo mới, có điều về phần Trương Quế Hoa, Vu Tình không có ý định cho cô ta.

"Hiếu Nhân, không có vải cho vợ của con, vì sao không có chắc hẳn trong lòng con cũng rõ." Vu Tình lãnh đạm nói, cô cũng không phải thánh mẫu, sẽ không lấy đồ đạc của mình cho một con sói mắt trắng.

Nếu không phải nể tình chiếm thân thể của người ta, Trương Quế Hoa lại đang có huyết mạch của nhà họ Từ, cô đã đuổi thẳng Trương Quế Hoa đi rồi.