Chương 32

Vu Học Dương vừa nghe thấy vậy đã nóng nảy, chị họ của cậu ta ở nhà rất được cưng chiều, có đủ loại đồ tốt: "Chị họ, em sai rồi, lần sau em không dám nữa, em chỉ đùa với chị thôi mà. Lần sau chị cho em, em sẽ đưa chị đi bắt cá, không phải chị thích ăn cá sao? Bây giờ em sẽ đưa chị đi bắt cá.”

Nghe thấy đi bắt cá, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Hoa trắng bệch, lập tức lắc đầu: "Chị không đi.”

"Sao cơ, chị không đi á, không phải trước kia chị thích bắt cá nhất sao?” Vu Học Dương vẻ mặt tò mò hỏi.

Lúc này Tuyết Hoa mới kể qua chuyện Hà Diệp bị rơi xuống sông cho cậu ta nghe.

Lần này Vu Học Dương bị dọa sợ, chạy tới chỗ Hà Diệp, nhéo nhéo khuôn mặt của cô bé.

"Học Dương, đi gọi ông nội của con về đi, nói bác cả của con tới.” Trương Hồng Mai nhìn thấy con trai hô một tiếng.

Vu Học Dương vừa nghe thấy vậy liền chạy đi.

Vu Tình và Triệu Hồng ở trong sân nói chuyện phiếm, cũng không nghe rõ chuyện vừa rồi Tuyết Hoa kể.

Triệu Hồng nhịn không được hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy, sao Hà Diệp lại rơi xuống sông?”

Lúc này Vu Tình mới giải thích qua một lần.

Triệu Hồng nghe xong vẻ mặt sợ hãi, cũng may đứa nhỏ này không có việc gì, sau đó bà ấy nhìn về phía con gái tận tình nói: "Tình Nhi, dù sao Hà Diệp cũng là cháu gái ruột của con, sau này con đối xử tốt với con bé một chút.”

"Mẹ, con biết rồi, bây giờ con đã thay đổi, hơn nữa Hà Diệp cũng đã thân thiết với con hơn rất nhiều rồi.” Vu Tình nói.

Vừa vặn lúc này Hà Diệp chơi đến mệt mỏi, chạy về phía Vu Tình, nhào vào trong ngực cô.

Lúc này Triệu Hồng mới tin.

Trước kia Hà Diệp nhìn thấy con gái của bà ấy đã sợ hãi như gặp quỷ, hiện giờ còn chen vào trong ngực của con gái bà ấy, chẳng phải là rất thân thiết sao.

"Hà Diệp, lần sau không được ra bờ sông nữa nha.”

"Bà cố ngoại, cháu biết rồi, bà nội cháu đã nói sau này phải tránh xa sông, trừ khi có người lớn mới được đi.” Hà Diệp cười hì hì nói.

Lúc này Triệu Hồng mới gật đầu.

Trương Hồng Mai có chút vui mừng, cô ta cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, chị cả của cô ta xem như là biết sai rồi.

Vu Học Dương chạy chậm trở về, phía sau còn có Vu Thiết Trụ đi theo, dẫn cả nhà quay về.

Triệu Hồng thấy thế lập tức đứng dậy, nghi hoặc: "Sao trở về hết vậy?”

"Mẹ, còn không phải là chị cả trở về sao, chúng con trở về xem một chút.” Tôn Hồng Bình âm dương quái khí nói.

Vu Kiến Quốc ở một bên cúi đầu không dám nói chuyện.

Vu Thiết Trụ thở dài nói: "Trở về thì trở về, Tình Nhi sao lại trở về vậy, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Lời này vừa nói ra, Tôn Hồng Bình liền trợn trắng mắt: "Chị cả thì có chuyện gì, người ta đều nói con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, chị cả ba ngày thì hai ngày lại chạy về nhà. Mỗi lần tới đều muốn tống tiền, chúng ta sống cũng không dễ dàng gì, chị không thể buông tha cho mọi người sao.”

"Hồng Bình, lần này chị của chúng ta tới để tặng đồ cho cha mẹ đó." Trương Hồng Mai sợ Vu Tình nổi giận, vội vàng nháy mắt với Tôn Hồng Bình.

Tôn Hồng Bình không biết chuyện gì xảy ra, cô ta thật sự không chịu nổi nữa rồi, nhìn Vu Tình liền muốn nổi giận.

Triệu Hồng lập tức đứng ra: "Thiết Trụ, con gái cầm vải đến cho chúng ta, để chúng ta làm quần áo mới đấy, ông mau chọn một màu đi.”

Lời mắng chửi của Tôn Hồng Bình bị nghẹn ở bên miệng.

Cô ta nhìn về phía chị dâu cả, Trương Hồng Mai lập tức gật gật đầu, sau đó đi về phía Tôn Hồng Bình, nhỏ giọng nói: "Chị cả cầm không ít vải vóc đến, chị thấy chị cả là biết sai rồi. Cái chết của anh rể đã để lại cho chị ấy một cú sốc rất lớn, bây giờ đã hiểu chuyện hơn rồi.”

"Thật sao?” Tôn Hồng Bình không tin.

Trương Hồng Mai gật gật đầu, cô ta mới nửa tin nửa ngờ.

Lại nói, quan hệ của Trương Hồng Mai và Tôn Hồng Bình rất tốt, người ta đều nói là chị em dâu bất hòa, nhưng nhà bọn họ lại không thế, chị em dâu rất hòa hợp, chỉ có bất hòa với chị chồng thôi.

"Hồng Bình, con cũng chọn một cái đi, chị cả con cũng mang cho con và chồng con đó.” Triệu Hồng nói.

Tôn Hồng Bình mở to đôi mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Trương Hồng Mai đẩy cô ta một cái, cô ta mới đi tới, nhìn vải lại nhìn Vu Tình, có chút xấu hổ: "Chị cả, chị cũng mua cho em sao?”

"Có của em, em cũng chọn cho Kiến Quốc một cái đi.” Vu Tình cười nói.

Lần này Tôn Hồng Bình càng lúng túng, sớm biết vậy cô ta vào cửa đã không nói những lời khó nghe như thế rồi.

Tôn Hồng Bình thích màu sắc diễm lệ, cầm cho chồng cô ta một cái màu xanh lục, còn cô ta thì lấy một cái màu đỏ.

Cha Vu mẹ Vu chọn vải xong, hai người con trai con dâu nhà họ Vu cũng đều cầm một tấm vải, trên bàn còn lại gần một mét vải nữa.

Để làm một bộ quần áo cho người lớn thì không thể, nhưng có thể làm được một bộ quần áo cho trẻ con.

"Chị dâu cả, còn lại chị làm quần áo mới cho Vượng Tài đi.” Tôn Hồng Bình nói.

Mẹ Vu cũng có ý này.

Trương Hồng Mai không khách khí, cười cầm lấy tấm vải.

"Buổi tối ở lại đây ăn cơm đi, Kiến Quân, con đi thịt một con gà mái già trong nhà, cho chị gái con còn có Hà Diệp và Tuyết Hoa ăn.” Cha Vu vui vẻ nói.

Ông ấy rất vui, đây là lần đầu tiên ông ấy nhận được quà từ con gái, còn vui hơn cả việc ông ấy tiết kiệm được một trăm đồng nữa.

"Cha, con không ăn đâu, con đã nói là đi một lúc rồi trở về, mấy đứa nhỏ trong nhà còn đang chờ con." Vu Tình vội vàng ngăn cản em trai lớn của cô, không để anh ta đi.

Lúc này cha Vu mới nhớ tới bây giờ con rể đã mất rồi, mấy đứa nhỏ trong nhà không có con gái chăm sóc thì không ổn.

"Được rồi, không thịt gà mái già nữa.”

Lúc này Vu Kiến Quân mới dừng bước.

Hai chị em dâu Trương Hồng Mai thở phào nhẹ nhõm, gà mái già là một nguồn thu nhập lớn của gia đình bọn họ, không thể không có gà mái được.

Vu Tình ngồi xuống nói chuyện với cha Vu, sau đó dẫn mẹ Vu trở về phòng, xoay người trả lại tiền mà trước đó mẹ Vu đã đưa cho.

Mẹ Vu không cầm, Vu Tình nói lúc trước mình cũng tiết kiệm được không ít tiền, lúc này mẹ Vu mới nhận lấy.

Trước khi đi, mẹ Vu cho Vu Tình mười quả trứng gà, lại cho cô một con cá hai cân, lúc này mới tiễn Vu Tình rời đi.

Trên đường Tuyết Hoa nhìn con cá mẹ cô bé để ở trong sọt cười đến không khép miệng lại được, cô bé thích ăn thịt cá nhất, lần trước anh ba dẫn cô bé đi bắt cá, không bắt được cá, cháu gái của cô bé còn thiếu chút nữa mất mạng, dọa chết cô bé rồi.

"Mẹ, buổi tối ăn cá đi? Con muốn ăn cá.”

Vu Tình nhìn cô nhóc này làm nũng với mình, không nhịn được: "Được, con muốn ăn thì ăn.”

Tuyết Hoa vừa nghe thấy vậy thì vui vẻ đến nở hoa, Hà Diệp cũng là vẻ mặt kích động, buổi tối có thể ăn thịt cá rồi.

Có thể là tâm trạng của con người tốt, vận khí cũng tốt.

Vu Tình trơ mắt nhìn một con thỏ xuất hiện trước mắt mình đυ.ng vào thân cây ở phía trước, sau đó "bịch" một tiếng, thỏ rừng liền ngất xỉu trên mặt đất.

"Mẹ, thỏ rừng ngất xỉu rồi.” Tuyết Hoa nói xong chạy lại phía thỏ rừng.

Vu Tình cũng chạy theo, xách thỏ rừng lên nhìn xuống, bụng thỏ rừng phồng phồng, hẳn là đang mang thai thỏ nhỏ.

"Con thỏ rừng này nặng thật, khoảng bảy tám cân.”

"Mẹ, có phải nó sắp đẻ không? Trong bụng có cục cưng phải không ạ?” Tuyết Hoa tò mò hỏi.

Vu Tình gật gật đầu: "Có con rồi, chỉ là không biết lúc nào sinh.”

Tuyết Hoa vừa nghe vẻ mặt chờ mong: "Mẹ, vậy chúng ta có thể nuôi nó không?”

"Có thể, có điều nếu con muốn nuôi thỏ con, con phải tự mình đi cắt cỏ nuôi lớn nó, nếu làm được thì mẹ cho con nuôi." Vu Tình đặt con thỏ vào sọt sau lưng, sau đó đi về phía nhà mình.