Chương 38

Từ Hiếu Nghĩa vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vợ mình mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, khuôn mặt trắng trẻo phá lệ xinh đẹp, hơn nữa lúc này Lý Mai rất ngượng ngùng, trên mặt đều đỏ ửng.

Lần này đã tỏ ra thần thái của một cô gái nhỏ rất rõ ràng.

"Anh cả nhìn đến ngây người kìa.” Từ Hiếu Minh trêu ghẹo nói.

Lý Mai nghe nói như vậy thì thấy người đàn ông nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt lập tức càng thêm đỏ bừng.

Vu Tình nhìn hai người này, cười cười, quả nhiên là người trẻ tuổi, tình cảm thật tốt.

Từ Hiếu Nghĩa bị em trai nhà mình trêu ghẹo vẻ mặt quẫn bách.

Trương Quế Hoa nhìn người đàn ông nhà mình, lại nhìn quần áo trong tay.

Xoay người cầm quần áo trở về phòng, mặc lên người nửa ngày, bởi vì bụng to, mặc kệ cô ta mặc như thế nào cũng mặc không xong.

Nghĩ đến hôm nay cô ta ra cửa đυ.ng phải Từ Tú Lan, đặc biệt là Từ Tú Lan vẫn còn xinh đẹp như trước kia, cô ta liền tức giận trong lòng gãi gãi rất nhiều lần.

Buổi chiều, ba anh em nhà họ Từ đi làm, Vu Tình ở nhà giặt quần áo, cô bỏ chăn đệm trên giường ra giặt sạch một phen, cả vỏ gối cũng giặt luôn.

Công việc bận rộn này trôi qua cả một buổi chiều.

Vu Tình ở nhà, Trương Quế Hoa cũng thành thành thật thật không dám đi ra ngoài.

Sáng sớm ngày mai Vu Tình muốn đi lên trấn đưa thịt lợn cho Tôn Hoài Anh, gần đây trong nhà cũng tích góp được không ít trứng gà, Vu Tình định mang lên trấn để bán.

Cô nhìn điểm tích lũy của mình, buổi chiều lại bán mấy lạng nấm bụng dê, hiện giờ cô đã có hơn tám trăm điểm tích lũy, nếu đổi toàn bộ lấy thịt lợn thì có thể đổi được tám mươi cân.

Bữa tối ăn đơn giản, trứng xào ớt, và một nồi cháo.

Ăn cơm tối xong Vu Tình liền đi ngủ sớm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Tình ăn sáng xong thì mang theo một giỏ trứng gà ra cửa.

Mấy ngày nay mỗi ngày cô đều lén bỏ hai quả trứng gà vào ổ, hơn nữa mẹ của cô cũng cho trứng gà, còn có trứng mẹ chồng đưa cho, trong giỏ Vu Tình có hơn một trăm quả trứng gà.

Cầm nhiều trứng gà như vậy, Vu Tình thật cẩn thận đi ra cổng thôn, lần này cô đi sớm, trên xe mới ngồi không được mấy người.

Vu Tình vừa đeo sọt ngồi xuống, cẩn thận đặt sọt trên xe bò.

Cô vừa ngồi vững, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mã Thải Lan ngồi đối diện với mình, Mã Thải Lan vừa vặn cũng ngẩng đầu lên, hai người liếc nhau.

Mã Thải Lan liền cười tủm tỉm nhìn Vu Tình: "Vu Tình, cô đi đâu làm gì vậy, trong giỏ này chứa cái gì đấy, sao lại che vào thế?”

"Chị dâu Mã, tôi thấy giỏ đồ của chị cũng không ít hơn tôi là bao, giả vờ cái gì, cũng cho tôi nhìn đi.” Vu Tình liếc cô ta một cái.

Chị dâu Mã vừa nghe thấy vậy, bĩu môi không nói gì.

Xe lại đợi một lúc, lại có một đợt người lục tục chạy tới, thấy xe đã ngồi đầy, bác Mã mới lái xe bò đi lên trấn.

Xe bò vẫn xóc nảy như lần trước, dọc theo đường đi Vu Tình đều lo lắng trứng gà của mình liệu có bị vỡ không, lúc đi cô đã lót một tầng bông ở dưới rồi.

Đến trấn, Vu Tình đeo sọt lập tức xuống xe, đi thẳng về phía nhà họ Tôn, lúc sắp đến nhà họ Tôn, cô nhìn xung quanh không có ai, trực tiếp mua mười cân thịt lợn trong Thương Thành, còn có mười cân lương thực phụ, và năm cân bột mì.

Đến nhà họ Tôn, Tôn Hoài Anh đã sớm chờ ở trong nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta lập tức ra mở cửa lớn, nhìn Vu Tình cười nói: "Chị dâu, sao chị tới sớm vậy, chị đã ăn sáng chưa? Vào trong nhà ăn chút gì đó đi.”

Vu Tình cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa của cô ta,Tôn Hoài Anh nhiệt tình hơn so với lần trước rất nhiều, hình như còn xen lẫn một tia cảm kích, không biết có phải là ảo giác của cô hay không.

"Chị ăn sáng rồi, chị mang thịt đến, cũng có chút lương thực, đúng rồi, em cần trứng gà không?" Vu Tình vào sân lập tức buông đồ trên người xuống.

Thứ này nặng chết đi được.

"Cần, em đều cần.” Tôn Hoài Anh xúc động nói.

Thấy Vu Tình mang đến nhiều thứ như vậy, tâm tình cô ta rất thoải mái.

Tôn Hoài Anh kéo túi ra nhìn, liền nhìn thấy trên mặt đất có một túi bột mì nhỏ, cô ta giật mình nhìn Vu Tình: "Chị dâu, chị còn có thể làm bột mì sao?”

Vu Tình cười cười không nói gì.

Lúc này Tôn Hoài Anh mới ngậm miệng lại, phương pháp của người ta tất nhiên sẽ không nói ra rồi.

Có điều như vậy xem ra, đồ của chị dâu này chỉ sợ không phải lấy được từ nhà mẹ đẻ, nhưng Tôn Hoài Anh cũng không tò mò, cô ta chỉ cần có thể mua được đồ là tốt rồi.

"Em gái Hoài Anh, năm cân bột mì, mười cân lương thực phụ, bột mì trên thị trường tám hào sáu cần phiếu lương thực, chợ đen là tám hào chín, chị không cần phiếu lương thực, em đưa cho chị tám hào một cân là được rồi, lương thực phụ chị lấy bốn hào một cân. Thịt lợn giá vẫn như trước, em thấy thế nào?" Vu Tình nói xong nhìn về phía cô ta, bột mì cô không cần phiếu lương thực, rẻ hơn chín xu, lương thực cũng rẻ hơn sáu xu rồi.

Tôn Hoài Anh sao có thể không đồng ý được, mì trắng và thịt lợn cũng không dễ làm, hơn nữa Vu Tình bán rẻ hơn những người đó rất nhiều, hàng hóa còn tốt, chắc chắn là cô ta muốn rồi: "Chị dâu, những thịt và lương thực này em đều mua, trứng gà chị có bao nhiêu, em muốn mua một ít.”

"Trứng gà chị có 138 quả, em muốn bao nhiêu quả, trứng gà này là gà mái chị nuôi trong nhà đẻ ra, mỗi quả đều rất to, một quả tám xu." Trứng gà Vu Tình cũng bán rẻ hơn chợ đen vài xu.

"Em muốn mua 50 quả.” Tôn Hoài Anh nói.

Vu Tình kinh ngạc vài phần, nhìn Tôn Hoài Anh cũng có thiện cảm hơn, đây đúng là một người không thiếu tiền.

"Bốn đồng mì trắng, bốn đồng lương thực phụ, mười tám đồng thịt lợn, bốn đồng trứng gà, tổng cộng ba mươi đồng.” Vu Tình nhanh chóng tính toán.

Tôn Hoài Anh sửng sốt, cô ta không nghĩ tới Vu Tình là một người phụ nữ nông thôn lại có thể biết tính toán, mấu chốt là còn tính nhanh hơn mình, cô ta nhìn Vu Tình lại càng thích hơn.

"Em gái, miếng thịt này và mười quả trứng này là chị cho em, chị lần đầu tiên buôn bán, nhờ em gái ủng hộ, mấy thứ này em nhất định phải nhận lấy.” Vu Tình đưa đồ cho Tôn Hoài Anh.

Tôn Hoài Anh không muốn, đồ của Vu Tình bán cho cô ta mang lại lợi ích lớn cho cô ta, người đàn ông của cô ta mấy ngày trước cầm thịt lợn này đến nhà lãnh đạo, ngày hôm sau liền thăng chức.

Gần đây người của hợp tác xã Cung - Tiêu bọn họ muốn mua những thứ này, cũng rất lấy lòng cô ta.

Tôn Hoài Anh lắc đầu: "Chị dâu, chị là cảm ơn lần trước em bán vải cho chị có phải không, số vải kia không bán cho chị cũng sẽ bán cho người khác, thật ra không phải chuyện gì lớn. Ngược lại em mua thịt ở chỗ chị được không ít chuyện tốt đâu, mau cầm đồ lại đi ạ." Chuyện tốt cô ấy không nói, trực tiếp lấy ba mươi đồng từ trong túi ra đưa cho Vu Tình.

Còn đẩy đồ Vu Tình đưa tới về.

"Chị dâu, em còn có mấy đồng nghiệp muốn em giúp bọn họ mua chút thịt và lương thực từ chỗ chị, chị còn thịt không? Nếu còn thì em mua thêm một ít.” Tôn Hoài Anh hỏi.

Vu Tình lập tức gật đầu: "Còn, em muốn mua bao nhiêu, lần này chị ra ngoài cũng mang theo không ít, nếu em muốn thì đợi lát nữa chị sẽ đi lấy.”

Tôn Hoài Anh vừa nghe bây giờ đã có, càng cao hứng, trực tiếp lấy quyển sổ ghi chép của mình ra: "Chị Tô muốn mua mười cân thịt lợn, mười cân lương thực phụ, em gái Cố muốn mua ba cân thịt lợn và năm cân bột mì…”