Chương 39

Tôn Hoài Anh cần mua không ít đồ, ngoại trừ ba đồng nghiệp đòi thịt ra, phần lớn đồng nghiệp còn lại đều là lương thực.

Công nhân thời đại này một tháng cũng chỉ được hơn hai mươi đồng tiền lương, có thể làm lãnh đạo thì nhiều hơn, khoảng ba, bốn, năm mươi đồng đi.

Cho nên những người này tiêu tiền cần tiết kiệm, đặc biệt trong nhà có nhiều con cái, nhà cung cấp lương thực cho căn bản là không đủ ăn, chỉ có thể bỏ ra số tiền lớn để ra ngoài mua, có đôi khi còn không mua được.

Có vài gia đình trẻ con trong nhà còn đi học, càng ngày càng khó khăn hơn.

Nghĩ đến đi học, thằng ba Từ Hiếu Minh và Từ Tuyết Hoa trong nhà cũng đã từng đi học.

Từ Hiếu Minh học đến hai năm trung học cơ sở, sau đó nguyên chủ ghét bỏ lãng phí tiền bạc, không cho Từ Hiếu Minh đi học nữa, cảm thấy đi học tiêu tiền, còn không bằng xuống ruộng làm việc, còn có thể kiếm được công điểm.

Từ Tuyết Hoa là bản thân cô bé không muốn đi học, lúc trước trong thôn có trường tiểu học, Từ Tuyết Hoa còn có thể đi bộ đến trường.

Nhưng sau đó sắp học trung học cơ sở, Từ Tuyết Hoa cảm thấy đi lên trấn rất phiền toái, sợ bị mệt, nên sống chết không chịu đi.

Nguyên chủ là người không có kiến thức, cảm thấy con gái đi học cũng không có tác dụng gì, còn không bằng tìm người có tiền để gả đi, liền tùy ý con gái không bảo cô bé đi học nữa.

Vu Tình cảm thấy nếu cô đã tới, hai người này phải đi học, chờ mấy tháng nữa cô tiết kiệm được chút tiền, vừa vặn qua nghỉ hè, liền cho hai đứa đi học.

Vừa mới mua mười cân thịt lợn ở Thương Thành, và một ít lương thực, tiêu hết hơn một trăm điểm tích lũy, hiện tại cô còn dư lại 758 điểm tích lũy.

Tổng cộng hai mươi ba cân thịt lợn, một trăm cân lương thực nguyên hạt và hai trăm cân lương thực thô, Vu Tình mượn xe đạp nhà Tôn Hoài Anh, cưỡi ra đường Thất Lý.

Đi đến chỗ không có người, Vu Tình mới mua lương thực từ Thương Thành, tổng cộng tốn 430 điểm tích lũy.

Kéo theo ba túi bột mì và hơn hai mươi cân thịt lợn, Vu Tình cẩn thận đi xe về phía đường Thất Lý, cũng may cô đi không xa, kiên trì mười phút liền đến nhà Tôn Hoài Anh.

Đến cửa, Vu Tình không kiên trì nổi nữa, một túi lương thực rớt xuống theo tay cô.

Tôn Hoài Anh nghe thấy thanh âm lập tức giúp mang lương thực vào.

Bột mì tám hào chín một cân, một trăm cân 89 chín đồng, lương thực thô bốn hào chín một cân, hai trăm cân là 98 đồng, còn có hai mươi ba cân thịt lợn, tổng cộng là 228 đồng bốn hào.

Tôn Hoài Anh nhìn lương thực và thịt, đưa tiền cho Vu Tình.

Vu Tình nhìn thấy nhiều tiền như vậy, trong lòng không khỏi kích động, muốn nói lúc trước bán nấm bụng dê kiếm được mấy trăm điểm tích lũy cũng không khiến cô kích động bằng việc lấy được số tiền này.

Quả nhiên bất kể lúc nào tiền cũng làm cho người ta an tâm.

"Em gái, gần nhà em có ai cho thuê phòng không? Chị muốn tìm một phòng, tốt nhất là an tĩnh hẻo lánh một chút, em cũng thấy đấy, chị có rất nhiều đồ, chị để ở bên ngoài không an toàn, nên muốn tìm một nơi để lưu trữ hàng hóa.” Vu Tình tò mò hỏi.

Tôn Hoài Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chị muốn thuê một cái sân nhỏ thì được, còn nếu thuê một gian phòng sợ là có chút khó khăn.”

"Vậy sân nhỏ cũng được." Vu Tình nói, chỉ cần có một nơi để cô có thể che đậy là được.

Mỗi lần cô mua đồ ở Thương Thành chỉ sợ đột nhiên ra ngoài một mình, trên người không có đồ đạc gì, đến lúc đó bị người ta trói lại nói là yêu quái thì xong đời.

"Được rồi, em sẽ để ý giúp chị." Tôn Hoài Anh cười nói, nếu tìm một phòng ở trong trấn có lẽ sẽ khó khăn, nhưng Vu Tình lại muốn những nơi hẻo lánh xung quanh.

Nơi đó dễ tìm hơn nhiều.

Vu Tình cảm ơn Tôn Hoài Anh, cõng sọt sau lưng định rời đi, đi vài bước cô lại lui về: "Em gái, nếu em có phiếu xe đạp có thể bán cho chị hay không, giá cả em quyết định, chị tin em.”

Tôn Hoài Anh nghe xong lời này của cô liền nở nụ cười, cô đã tin mình rồi, cô ta nào có thể lừa gạt cô được: "Được được được, em sẽ chú ý giúp chị.”

Vu Tình cười ha ha một tiếng, lúc này mới rời đi.

Ra khỏi nhà họ Tôn, Vu Tình mua một ít mỹ phẩm và một cái khăn trùm đầu từ trong Thương Thành, cải trang trang điểm một phen, cô cầm mỹ phẩm vừa mới mua mang theo gương, cẩn thận nhìn thoáng qua.

Phát hiện dáng vẻ của mình đã thay đổi rất nhiều, cô mới cực kỳ hài lòng.

Sau đó Vu Tình cõng sọt đi đến cục lương thực trên trấn, cô phát hiện ra bán lương thực kiếm được nhiều hơn so với bán thịt, mười điểm tích lũy thịt chỉ có thể kiếm được một đồng tám hào, nhưng mười điểm tích lũy lương thực có thể kiếm được tám đồng, quả thực gấp rất lần.

Đến cục lương thực, Vu Tình đi vào, liền phát hiện trong cửa hàng có không ít lương thực, nhưng phải cần phiếu, không có phiếu căn bản cũng không dễ mua, rất nhiều người không có phiếu chỉ có thể mua được một ít.

Vu Tình ở bên trong nhìn nửa ngày, cuối cùng bị một nhân viên cửa hàng chú ý tới, trực tiếp đuổi ra ngoài.

"Không có tiền thì ở đây nhìn cái gì, thật là xui xẻo.”

Vu Tình bất thình lình bị mắng vài câu, tất nhiên là trong lòng không thoải mái, vừa định phản kích lại, liền nhìn thấy một người đàn ông có tiền mang theo mấy cân bột mì ra khỏi cửa hàng.

"Anh trai, cần bột mì không?”

Anh trai kia mang theo vẻ mặt sửng sốt, sau đó nhìn Vu Tình giống như kẻ ngốc: "Cô có bệnh à, tôi đã mua bột mì rồi, còn mua cái rắm.”

Vu Tình thấy thế tiếp tục nói: "Còn thịt lợn và trứng thì sao?”

Bước chân của người đàn ông kia dừng lại, thần sắc nhất thời có chút khẩn trương: "Cô có?”

"Đúng, có không ít, xem anh trai muốn mua bao nhiêu." Vu Tình cười nói.

Anh trai kia lập tức kéo Vu Tình đi về phía trước vài bước, sau đó xoay người đi vào trong một con hẻm.

Lúc này người đàn ông đó mới hỏi: "Cô có bao nhiêu?”

"Tôi có hai mươi cân thịt lợn, tám mươi tám quả trứng gà, anh muốn lấy bao nhiêu?" Vu Tình nói chuyện, tay duỗi vào trong sọt, lén chuyển hai mươi cân thịt lợn vào bên trong.

Người đàn ông kia lập tức duỗi tay: "Tôi muốn mười cân thịt lợn, ba mươi quả trứng gà, bao nhiêu tiền?”

"Thịt lợn một đồng tám một cân, trứng gà tám xu một quả." Vu Tình nói.

Anh trai kia vừa nghe đã mày nhíu lại: "Đắt như vậy, rẻ hơn một chút được không?”

Vu Tình khoát tay áo: "Anh trai, cái này không thể rẻ hơn được, tôi đây không cần phiếu mới lấy giá tiền này, rẻ hơn nhiều so với chợ đen rồi, nếu anh không muốn thì tôi lại đi ra ngoài xem một chút.”

Người đàn ông vẻ mặt do dự.

Vu Tình xoay người rời đi.

"Chờ một chút, tôi muốn." Người đàn ông đành phải nói.

Vu Tình vui vẻ, xoay người nhanh chóng trở về.

Anh trai kia thấy thế, không nói gì cười cười, có điều nhìn thấy thịt và trứng gà của Vu Tình, anh ta cảm thấy mua rất đáng giá.

Thịt lợn này tươi, thoạt nhìn giống như vừa mới gϊếŧ, trứng gà còn to hơn một vòng so với ở chợ đen.

Mười cân thịt lợn, ba mươi quả trứng gà, tổng cộng là hai mươi đồng bốn hào.

Vu Tình nhận lấy tiền, liền đưa đồ cho người đàn ông kia, sau đó cõng sọt đi ra ngoài.

Lúc người đàn ông kia đi ra trong tay có thêm một cái túi.

Xung quanh có người chú ý tới, nhìn Vu Tình nói: "Chị gái, chị có thịt lợn không? Tôi ngửi thấy mùi thịt lợn trong sọt của chị, chị có bao nhiêu tôi đều mua." Người đàn ông cảnh giác nói.

Vu Tình ngẩng đầu: "Hiện tại tôi chỉ có mười cân thịt lợn, ngược lại lại có nhiều lương thực, cậu có mua không?”

"Mua, đi về phía trước nói chuyện." Người đàn ông nói xong dẫn Vu Tình trực tiếp đi vào một con đường nhỏ.

Vu Tình nhìn con đường có chút đề phòng, người đàn ông kia lại trực tiếp sáng tỏ thân phận: "Chị gái, tôi không phải lừa đảo, tôi là một người làm ăn, chị có bao nhiêu lương thực?”

"Mấy trăm cân đó." Vu Tình nhìn người đàn ông nói.