Chương 40

Người đàn ông vừa nghe thấy vậy, trên mặt đều là ý cười, lập tức nói: "Tôi đều muốn, chị ra giá tiền đi.”

"Bột mì tám hào chín, lương thực thô bốn hào chín.” Vu Tình nhìn thẳng người đàn ông nói.

Người đàn ông nghe xong gật gật đầu, lại nói: "Chị gái, tôi mua nhiều chị có thể giảm giá không.”

"Vậy cậu cho giá bao nhiêu?" Vu Tình hỏi ngược lại.

Người đàn ông nhướng mày, nhìn Vu Tình nói: "Bột mì bốn hào, lương thực thô một hào.”

"Cậu cướp tiền à, tôi không bán nữa." Vu Tình có chút tức giận, trực tiếp giảm giá nhiều như vậy, còn không bằng cô giữ lại chậm rãi bán.

Người đàn ông không nghĩ tới Vu Tình lại không bán, nhất thời choáng váng, người phụ nữ này không theo võ thuật ra bài à, không phải là nên chém giá sao.

"Chị gái, chị chờ một chút, bột mì năm hào, lương thực thô hai hào.”

"Bột mì bốn hào chín, lương thực thô ba hào, dù sao chị cũng nên cho tôi kiếm chút tiền chứ.” Người đàn ông sốt ruột nói.

Lúc này Vu Tình mới dừng bước, cô ở nhà Tôn Hoài Anh đã tiêu tốn hơn bốn trăm điểm tích lũy, vừa rồi mua hai mươi cân thịt lợn tiêu tốn hai trăm điểm tích lũy, hiện tại chỉ còn lại có hơn một trăm điểm tích lũy thôi.

"Có thể, nhưng hôm nay tôi không lấy được, nếu cậu tin tôi, sáng ngày kia tôi sẽ tới tìm cậu.” Vu Tình có chút ngượng ngùng nói.

Người đàn ông hơi ngẩng đầu, cười nói: "Không sao, đây chính là nhà tôi, đúng rồi, không phải chị còn thịt lợn và trứng sao? Tôi muốn mua.”

Vu Tình thấy thế lập tức lấy đồ trong sọt ra, còn lại mười cân thịt lợn và năm mươi ba quả trứng gà.

Một tay giao tiền một tay giao hàng, tổng cộng hai mươi hai đồng hai hào bốn, Vu Tình cho anh ta chỗ tiền lẻ, chỉ lấy hai mươi hai đồng, cũng cho người đàn ông luôn cả cái sọt lưng.

"Chị gái, tôi là Ninh Khai Dương, còn chị thì sao?” Ninh Khai Dương cầm đồ cười hỏi.

"Vu Tình.” Vu Tình nói xong thì rời đi.

Ninh Khai Dương cầm thịt và trứng gà trở về nhà, hướng vào sân hô lên: "Vợ ơi, tối nay có thêm món nè.”

Dứt lời, một người phụ nữ thân hình mảnh khảnh, bộ dáng xinh đẹp ra khỏi phòng nhìn anh ta, giọng nói có chút mềm mại: "Khai Dương, anh lại đi chợ đen à. Nơi đó nguy hiểm, sau này anh ít đi một chút, nếu anh xảy ra chuyện gì, em và đứa nhỏ trong bụng phải làm sao đây?”

Người phụ nữ nói xong ánh mắt liền đỏ lên, Ninh Khai Dương chỉ sợ vợ nhà mình khóc, lập tức dỗ dành nói: "Ngữ Yên, em đừng khóc, anh cam đoan về sau chắc chắn sẽ ít đi tới nơi đó.”

Một người thô kệch như Ninh Khai Dương, đời này cũng không dám nghĩ tới anh ta còn có thể cưới được một người vợ, hơn nữa còn cưới một người vợ nhỏ hơn mình bảy tuổi, lại còn dễ nhìn như vậy.

Vì vợ, anh ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho bản thân mình.

Vu Tình bán sạch tất cả đồ đạc, xoay người đi đến hợp tác xã Cung - Tiêu, lại mua hai hộp sữa mạch nha, một cân kẹo sữa, một cân bánh ngọt, và một cân bánh ga tô.

Để tránh cho cô sử dụng các sản phẩm dưỡng da, làn da trở nên đẹp hơn còn có chỗ giải thích, cô đã mua một hộp kem dưỡng da, nghĩ đến mấy người con dâu và con gái trong nhà, cô đã mua ba hộp.

Chậm rãi mua mấy hộp kem dưỡng da, lại mua một chai dầu gội đầu, tổng cộng tốn hơn ba mươi đồng, đắt nhất trong đó chính là sữa mạch nha rồi.

Nhìn một đống đồ trên tay, Vu Tình hối hận khi đã cho Ninh Khai Dương cái sọt lưng kia.

Tôn Hoài Anh thấy vậy, lập tức hô một tiếng: "Chị dâu, em cho chị một cái túi.”

Vu Tình xách theo đồ nhận lấy cái túi, xoay người cất toàn bộ đồ đạc vào, nói lời cảm ơn với Tôn Hoài Anh, sau đó cầm đồ rời đi.

Cố Tuệ Nương làm việc ở trên tầng hai, nhà vệ sinh ở dưới tầng một, cô ta xuống tầng đi vệ sinh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, không đợi cô ta đuổi theo, đã không thấy bóng người đâu nữa rồi.

Cô ta nhìn Tôn Hoài Anh hỏi: "Hoài Anh, em có nhớ hình dáng của người phụ nữ vừa rồi không?”

Tôn Hoài Anh nghe cô ta hỏi Vu Tình, có chút kỳ quái, lắc đầu hỏi: "Không, làm sao vậy, chị quen sao?”

Cố Tuệ Nương cười nói: "Bộ dáng có chút giống em dâu nhà chồng chị, có thể là chị đã nhìn lầm rồi.”

"Em dâu chị tên là gì?” Tôn Hoài Anh hỏi.

"Vu Tình. ”

Cô ta nói xong nở nụ cười nhạt rồi xoay người rời đi.

Tôn Hoài Anh vẻ mặt cổ quái, Vu Tình, chẳng lẽ chị ấy là em dâu của chị dâu Cố sao.

Em dâu của chị dâu Cố, mọi người đều đã nghe nói qua, cô ta là một người rất kỳ quái.

Người ở hợp tác xã Cung - Tiêu đều biết người đàn ông của Cố Tuệ Nương có một người vợ nuôi từ bé, có điều người vợ nuôi từ bé này vừa xấu vừa mập, còn vừa bẩn vừa lười muốn chết, lúc trước người đàn ông của Cố Tuệ Nương đã ghét bỏ người vợ nuôi từ bé kia quá xấu mới ở cùng một chỗ với Cố Tuệ Nương, mà nghe Cố Tuệ Nương nói, người nhà họ Từ tâm thiện, người con trai thứ hai của nhà họ Từ lại càng tâm thiện hơn, mắt thấy người chị dâu nuôi từ bé không gả ra ngoài được, nếu muốn cũng sẽ bị gả cho một ông già đã góa vợ.

Cô con dâu nuôi từ bé này không muốn, khóc lóc cầu xin người con trai thứ hai nhà họ Từ, người con trai thứ hai của nhà họ Từ không đành lòng nên mới cưới cô ta.

Sau khi kết hôn lại càng nghe nói, người vợ nuôi từ bé kia ngang ngược không nói lý lẽ, cũng không hiếu kính trưởng bối, cả ngày chỉ biết ăn uống một mình, thật sự ăn nhiều đến nỗi biến mình thành một quả bóng, vừa đen vừa mập.

Hôm nay nhìn vào, đâu có phải đâu?

Vu Tình, người bán thịt cho cô ta không phải là Vu Tình, đúng rồi, cô cũng là người ở vịnh nhà họ Từ.

Nhưng chị dâu nhìn đâu giống như các cô nói, có chút đen, nhưng phụ nữ nông thôn có ai là không đen đâu.

Hơn nữa chị dâu Vu lợi hại như vậy, còn có thể làm được bột mì bán, vậy trong nhà chắc chắn rất có tiền, vậy cô có tiền rồi thì ăn ăn uống uống có sao đâu.

Xem ra, nhất định là chị dâu Cố hâm mộ cuộc sống của em dâu chị ấy, bịa đặt người ta rồi.

Ấn tượng của Tôn Hoài Anh đối với Cố Tuệ Nương trực tiếp thay đổi một cấp độ.

Vốn còn cảm thấy người phụ nữ này đáng thương khi có một người em dâu như vậy, bây giờ xem ra, tại sao cô ta lại ở cùng một chỗ với người đàn ông của cô ta vẫn còn chưa chắc chắn đâu.

Cố Tuệ Nương đi vệ sinh xong liền trở về vị trí của mình, lại không biết hiện giờ mình đã bị người khác coi thường.

Vu Tình xách túi vội vàng đến cửa thôn, lại phát hiện trên xe chỉ còn lại một vị trí.

Cô sợ bị người ta cướp trước, nhanh chóng vọt tới, đặt túi lên xe cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn không đợi cô lên xe, đã bị người dùng sức đυ.ng vào mông.

Vu Tình thiếu chút nữa bị đυ.ng ngã trên mặt đất, ổn định bước chân, cô quay đầu liền nhìn thấy Tô Hoa, cô nhìn Tô Hoa tức giận nói: "Tô Hoa, cô không có mắt à.”

"Aiyo, là Vu Tình à, thật ngại quá tôi không thấy rõ cô, thực xin lỗi nha." Tô Hoa nhìn Vu Tình vẻ mặt ngượng ngùng.

Nhiều người nhìn như vậy, Tô Hoa nói lời xin lỗi, Vu Tình cũng không tiện không chịu buông tha, quay đầu muốn lên xe, ai biết cô quay đầu lại, liền nhìn thấy vị trí ban đầu đã bị chị dâu Mã không biết đã lên xe từ lúc nào chiếm mất.

Lúc này Vu Tình mới biết mình bị tính kế, cô quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Tô Hoa.

Tô Hoa cũng không tức giận, quay đầu cười đắc ý với Vu Tình.

Bác Mã nhìn thoáng qua Vu Tình xấu hổ cười nói: "Vu Tình, xe bò này ngồi không nổi nữa rồi, hay là các người đi xe của thôn khác đi?”

Vu Tình nhìn người trên xe bò đã đầy, chỉ có thể gật gật đầu.

Bác Mã thấy cô đồng ý, sợ cô sẽ đổi ý, vội vàng lái xe bò rời đi.

Vu Tình xoay người nhìn về phía mấy chiếc xe bò khác, thấy một cái có chỗ trống cô vội vàng chạy tới, nhìn người đàn ông lái xe cô hỏi: "Anh trai, có đi vịnh nhà họ Từ không?”