Chương 41

"Đi." Người đàn ông ngồi trên xe bò nói.

Vu Tình vừa nghe lập tức vui mừng, vừa mới ngồi lên xe bò, đưa tiền xe bò cho người đàn ông.

Tô Hoa cũng chạy theo, ngồi thẳng lên xe bò: "Anh trai, tôi cũng ngồi xe.”

Người đàn ông nhìn thấy Tô Hoa thì ánh mắt sáng lên, sau đó nhìn Vu Tình liền nhận lấy tiền xe bò Tô Hoa đưa cho.

Tiếp theo trên xe có mấy người đàn ông lục tục đi tới, xe bò mới bắt đầu chạy.

Vu Tình ngồi ở trên xe, sợ những người này giẫm lên đồ đạc của cô, sẽ bị giẫm nát mất, nên cô kéo túi vào trước ngực.

Tô Hoa ngồi trên xe bò trên mặt đầy ý cười.

Vu Tình cũng không biết gì về chuyện này, trong lòng cô đang tính xem hôm nay cô đã kiếm được bao nhiêu tiền.

Ở nhà Hoài Anh, cô kiếm được tổng cộng 258 đồng 4 hào, ra khỏi nhà họ Tôn cô lại gặp hai người kiếm được 42 đồng 4 hào, tổng cộng 300 đồng 8 hào, lại tiêu hết 38 đồng 6 ở hợp tác xã Cung - Tiêu, cô còn có 262 đồng 2 hào.

Tiền lúc trước cô đã mua vải, lại dẫn Hà Diệp đến bệnh viện khám, sau đó lại đi tiệm cơm, còn lại 25 đồng 8 hào, trước đó cộng thêm hiện tại, tổng cộng cô có 288 đồng.

Ở đây một tháng lương là hơn 20 đồng, người ta không ăn không uống tiết kiệm hơn một năm mới có được.

Cô ngắn ngủi nửa tháng đã kiếm được rồi, trong lòng Vu Tình đừng nói là vui biết bao nhiêu.

"Vu Tình, cô cười cái gì vậy?" Tô Hoa thấy bộ dáng của Vu Tình, trong lòng có chút tức giận, con tiện nhân này sắp gặp nạn rồi, còn không biết xấu hổ mà cười.

Vu Tình bị cô ta hô, phục hồi lại tinh thần, nhìn Tô Hoa nói: "Tôi vui thì tôi cười, liên quan gì đến cô.”

Tô Hoa vừa nghe lập tức tức giận, nhìn người đàn ông đang lái xe ở phía trước nói: "Anh trai, dừng xe lại.”

Người đàn ông vừa nghe lập tức dừng lại.

Vu Tình thấy thế hô: "Anh trai, mau đi đi, anh dừng lại làm gì, tôi còn vội trở về đấy.”

Vu Tình nói xong thanh âm liền yếu đi, nhìn mấy người đàn ông cao to trên xe đột nhiên đứng lên, trong lòng cô luống cuống, nhìn kỹ thấy vẻ mặt đắc ý của Tô Hoa.

Lúc này cô mới nhận ra cô xong đời rồi.

【Phát hiện ký chủ đang gặp nguy hiểm, ký chủ có cần mua đồ phòng thân hay không】

"Cần, cần." Vu Tình bối rối hô trong lòng.

Sau đó vật dụng phòng thân liền xuất hiện ở trước người Vu Tình, nhìn vật phòng thân bên trên, một cái đắt muốn chết, hiện tại cô chỉ còn lại hơn một trăm điểm tích lũy.

"Mua thuốc mê." Mặc kệ ngựa chết coi như ngựa sống, hiện tại cô chỉ có thể mua được thuốc mê một trăm điểm tích lũy thôi.

【Có sử dụng thuốc mê cho mấy người này không】

"Có có" Vu Tình nhìn người đàn ông đến gần mình, lập tức hô to.

Tô Hoa nghe thấy Vu Tình lẩm bẩm, cho rằng cô đã bị dọa đến mức thần trí không rõ, nụ cười trên mặt càng nở rộ, vừa mới hé miệng còn chưa kịp nói gì.

Cô ta đã ngã xuống đất.

Tiếp theo mấy người đàn ông trước người Vu Tình cũng lập tức ngã xuống đất.

Xe bò không lớn, có mấy người đàn ông đứng ở chỗ rìa, thân thể nghiêng về phía sau, trực tiếp ngã xuống.

Vu Tình nhìn bốn năm người đàn ông kể cả lái xe toàn bộ đều ngất xỉu, trong lòng có chút kính nể đồ đạc trong Thương Thành, cư nhiên không cần cô thao tác, hệ thống trực tiếp cho bọn họ bị bỏ thuốc mê thay cô, thế này cũng quá đỉnh rồi.

Nhìn Tô Hoa ngất xỉu, Vu Tình trực tiếp kéo người đến giữa xe, sau đó lại kéo hai người đàn ông trên xe nằm ở hai bên Tô Hoa, mỗi bên một người.

Như này còn chưa đủ, Vu Tình lại cởϊ qυầи áo của Tô Hoa ra, sau đó lại cởϊ qυầи áo của hai người đàn ông kia ra.

"Aiya, mất lịch sự, không nhìn." Lúc Vu Tình cởϊ qυầи, trực tiếp quay đầu đi không dám nhìn.

Làm xong tất cả, Vu Tình lại đem quần áo của mấy người đắp lên người ba người, sau đó thật cẩn thận lái xe bò rời đi.

Về phần những người cũng ngất xỉu khác, Vu Tình không để ý tới.

Vẫn lái xe bò đến cửa thôn, lúc này cô mới xuống xe, nhìn thôn không có ai.

Sau đó cô kéo xe bò muốn vào thôn, có thể là Vu Tình xuống xe, con bò nhận ra cô không phải chủ nhân, sống chết không chịu đi.

Vu Tình kéo nửa ngày, sử dụng toàn bộ sức mạnh, con bò vẫn không nhúc nhích.

Lúc này Vu Tình tức giận, nghĩ đến Thương Thành của mình, cô còn thật sự tìm được một gói thức ăn cho bò, mua lấy một gói, mở ra.

Con bò ngửi thấy mùi, cất bước đi theo Vu Tình, lần này ngay cả dây bò cũng không cần dắt, con bò rất ngoan, đi thẳng đến giữa thôn, Vu Tình mới ngừng lại.

Ném thức ăn cho bò xuống đất, cô cầm dây bò, trực tiếp trói con bò vào một cái cây to bên cạnh, sau đó cô xách túi riêng của mình lên, chà xát tay, mạnh mẽ đá vào mông con bò, nhấc chân bỏ chạy.

Con bò bị Vu Tình đá đến đau đớn, chống dây thừng muốn chạy, nhưng bị dây thừng trói vào cây, nó giãy dụa thế nào cũng không chạy thoát được.

Nhớ rõ rằng con bò cứ dậm chân tại chỗ.

Vu Tình chạy thẳng đến cửa nhà, liền nhìn thấy ba người con trai đều đang đứng ở cửa: "Mẹ, mẹ đã trở về.”

Từ Hiếu Nghĩa nói xong nhận lấy đồ trong tay Vu Tình, trong ánh mắt tất cả đều là lo lắng.

"Mẹ, sao mẹ lại về trễ như vậy?" Từ Hiếu Minh có chút sợ hãi, anh ấy còn tưởng rằng mẹ sẽ không trở về nữa.

Từ Tuyết Hoa cũng đỏ mắt, hôm nay trời sắp tối rồi mẹ cô bé mới trở về, cô bé còn tưởng rằng mẹ đã đi rồi.

Vu Tình cười cười, thở hổn hển, kéo mấy đứa nhỏ đi vào sân, sau đó chốt cửa lại, cô liền nhún vai có chút muốn cười.

Tô Hoa kia phỏng chừng xong đời rồi.

Cười chết cô.

Quả thật đúng như Vu Tình dự đoán, con bò bị cô đá một cước phát cáu, vẫn dậm chân tại chỗ, còn không ngừng kêu lên, chỉ chốc lát sau đã khiến hàng xóm xung quanh tức giận muốn chết.

Trực tiếp bò dậy từ trên giường, ra cửa muốn nhìn rõ ngọn ngành, liền thấy Tô Hoa trên xe bò thân thể trần trụi ở cùng một chỗ với ba người đàn ông.

"Ôi, đây không phải là vợ của Đại Trụ sao! Đây là do Đại Trụ không được hay là có chuyện gì, người này đã trực tiếp đi tìm ba người đàn ông.”

"Người phụ nữ Tô Hoa này nhìn không đứng đắn, hôm nay có thể khiến cho người ta bắt được, cô ta thật đúng là không biết xấu hổ, một lần tìm ba người đàn ông.”

Đám người bảy miệng tám lưỡi nói ra.

Phụ nữ nhìn Tô Hoa tất cả đều là ghét bỏ và khinh bỉ, đàn ông nhìn Tô Hoa tất cả đều bội phục cô ta sinh lý mãnh liệt, một lần tìm hẳn ba người, không nghĩ tới Tô Hoa này đã lớn tuổi rồi còn rất biết chơi.

Không bao lâu sau đã có người đến nhà Từ Đại Trụ báo tin: "Anh Đại Trụ, anh mau ra ngoài xem một chút đi, vợ anh cắm sừng anh tìm đàn ông khác kìa.”

Vu Tình ở trong sân uống cháo, nghe thấy thanh âm này không nhịn được phun một ngụm cháo ra ngoài: "Ha ha ha ha ha, cười chết tôi rồi.”

Từ Hiếu Nhân cũng nghe thấy thanh âm bên ngoài, lại nghĩ đến phản ứng của mẹ anh ta, khóe miệng không nhịn được cũng cong lên, việc này tám phần có liên quan đến mẹ anh ta.

Từ Hiếu Minh không nhịn được tò mò, nghe xong thanh âm liền chạy ra ngoài xem náo nhiệt.

"Mẹ, con cũng đi ra ngoài xem một chút." Trương Quế Hoa nói xong bụng to chạy ra ngoài.

Từ Hiếu Nhân có chút lo lắng cũng chạy đuổi theo.

"Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?" Lý Mai nhìn mẹ chồng có chút kỳ quái.

Vu Tình lắc đầu cười nói: "Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến chuyện hài hôm nay gặp phải thôi.”