Chương 48

Ngửi thấy mùi thơm của cơm canh trên bàn rồi ăn lại càng thơm hơn, Từ Thừa Đức vốn đã ăn sáng còn ăn thêm hẳn một bát cháo với cả hai cái bánh bao, thức ăn trên bàn ăn cũng ăn không ít.

Vu Tình thấy anh ta ăn uống vui vẻ như vậy, trong lòng cũng phấn chấn, đợi lát nữa cô có thể yên tâm bảo anh ta làm việc giúp rồi.

Ăn sáng xong, Từ Hiếu Nghĩa và Từ Thừa Đức liền đem tất cả thịt lợn bỏ lên xe.

Không có bò, toàn bộ đều dựa vào sức người đẩy, từ vịnh nhà họ Từ đi lên trấn, phải mất hơn một tiếng đồng hồ, nói chi là còn đẩy hơn bốn trăm cân thịt lợn, đợi đến khi đến thì người cũng mệt muốn chết rồi.

Vịnh nhà họ Từ không có nhiều xe bò lắm, ngoại trừ nhà bác Mã ra, chỉ còn lại nhà đội trưởng, nhà đội trưởng là nhà đầu tiên mà Vu Tình không muốn đi nhất, thật sự là vợ của đội trưởng quá kỳ quái, cô cũng không muốn bị nói.

Nghĩ đến xe bò nhà bác Mã, lúc này khả năng bác Mã vẫn còn đang ở nhà ăn cơm, Vu Tình cầm tiền lập tức đi về phía nhà bác Mã.

Lúc đến bác Mã vừa ăn cơm xong, dắt xe bò chuẩn bị ra ngoài.

"Bác Mã, bác ra ngoài đấy ạ, hôm nay cháu muốn thuê xe bò của nhà bác một ngày, bác xem bao nhiêu tiền ạ?” Thái độ của Vu Tình rất tốt hỏi.

Bác Mã nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi, vội vàng lùi về phía sau vài bước, nhìn Vu Tình hỏi: "Cháu thật sự muốn thuê xe bò sao? Xe bò nhà bác làm ăn tốt một ngày có thể đi đi về về hai chuyến, có thể kéo được mười sáu người, mỗi người là 4 hào cả đi và về. Một ngày là sáu đồng bốn hào, làm ăn kém một ngày có thể kiếm được một đồng, hôm nay thời tiết tốt, lại bắt kịp với phiên chợ, cháu đưa cho bác 5 đồng được chứ?”

Vu Tình vội vàng gật gật đầu, trực tiếp đưa cho bảy đồng: "Bác Mã, phỏng chừng phiên chợ hôm nay có không ít người đi lên trấn, hôm nay bác cho cháu thuê xe bò, khả năng cũng không ít người oán hận bác, bác cầm lấy số tiền này đi.”

Bác Mã vừa nghe thấy vậy lập tức dựng râu trừng mắt: "Bác chạy xe bò cũng là vì kiếm tiền, cháu đã đưa tiền cho bác còn không cần bác chạy tới chạy lui, đúng là chuyện tốt, những người đó thích làm gì thì làm.”

Dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, không quan tâm đến người khác nói như thế nào đâu.

Thuận lợi mượn được xe bò, bác Mã dắt xe bò đến nhà Vu Tình, sau đó đeo giá lên người con bò, làm xong tất cả, ông ấy liền đưa dây bò cho Từ Thừa Đức.

Từ Thừa Đức biết lái xe như thế nào, có anh ta thì không lo con bò này không nghe lời.

Vu Tình ngồi ở phía sau xe, Từ Hiếu Nghĩa và Từ Thừa Đức ngồi ở phía trước, xe bò chạy ra khỏi thôn.

Ba người ngồi trên xe bò, không đến một giờ đã lên đến trấn, dưới sự chỉ huy của Vu Tình, xe trâu dừng ở trước cửa nhà Ninh Khai Dương.

Vu Tình nhảy xuống xe, gõ gõ cửa chính nhà họ Ninh: "Em Ninh, cậu có ở nhà không?”

"Có nhà." Ninh Khai Dương nghe thấy âm thanh ngay cả giày cũng không mang, lập tức chạy ra ngoài, nhìn thấy Vu Tình, vẻ mặt ngoài ý muốn: "Chị, không phải nói ngày mai sao, sao hôm nay đã tới rồi.”

Vu Tình chớp chớp mắt ý bảo anh ta nhỏ giọng một chút, sau đó mới chậm rãi nói: "Ngày mai sẽ đưa lương thực cho cậu sau, hôm nay là thịt lợn rừng, hơn bốn trăm cân, cậu có thể nuốt trôi được không?”

Thịt lợn rừng, Ninh Khai Dương vẻ mặt khϊếp sợ, hơn bốn trăm cân đó, hiện giờ thịt lợn trong trấn đã bị đứt đoạn mấy tháng nay rồi, hiện tại vô cùng hút hàng.

Nếu thật sự là như vậy thì quả thực sẽ bán được rất nhiều nha!

"Chị, tôi cần, bao nhiêu tiền một cân, rẻ một chút thì tôi mua hết." Ninh Khai Dương vẻ mặt kích động, nói xong đi tới xe bò, ngón tay run rẩy vén một góc lên.

Tất cả đều là thịt lợn, lần này anh ta không bình tĩnh.

"Chị, một đồng hai, không thì một đồng bốn tôi cũng mua hết.”

Từ Thừa Đức vừa nghe thấy vậy vẻ mặt kinh hỷ, nhìn về phía Vu Tình hy vọng cô nhanh chóng đồng ý, giá này có lợi hơn nhiều so với bán cho cửa hàng thực phẩm phụ, đến đó bán chỉ được một đồng một cân, phỏng chừng còn muốn ép giá xuống mấy hào.

"Chị dâu hai. ”

"Tôi không cần phiếu thịt, một đồng năm, cái số một đồng bốn này quá không may mắn.” Vu Tình nhíu mày nói.

Ninh Khai Dương không hề do dự liền đồng ý.

Vu Tình thấy anh ta đồng ý sảng khoái như vậy, đột nhiên có chút hối hận, có điều hơn bốn trăm cân thịt lợn cô không bán cho anh ta mà bán cho người khác thì cũng phải mất mấy ngày, đến lúc đó thịt bị thối rồi cũng nên.

Nghĩ đến đây cô liền thoải mái, Ninh Khai Dương chạy đi lấy tiền.

Từ Thừa Đức kéo xe bò vào trong nhà họ Ninh, hàng xóm xung quanh nhiều người phức tạp, dỡ thịt lợn ở trên đường phố, bị người khác nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện đó.

Kéo xe bò đến sân nhà họ Ninh, Ninh Khai Dương lấy 635 đồng ra, nghĩ là 634 đồng 5 hào không may mắn, anh ta lại thêm 5 hào.

Dưới ánh mắt khϊếp sợ của Từ Thừa Đức và Từ Hiếu Nghĩa, Vu Tình bình tĩnh nhận lấy khoản tiền lớn này.

"Chị, ngày mai chị đừng tới nữa, hôm nay tôi phải ra ngoài bán thịt này đi, chắc là vài ngày nữa sẽ không ở nhà, chị đợi tuần sau hãy tới tìm tôi đi.”

Bây giờ trời nóng, thịt lợn không để được lâu, anh ta phải nhanh chóng xử lý.

Vu Tình gật gật đầu, hiện tại cô đã đứng đầu hàng nghìn nhà, không vội một chút thời gian này.

Ra khỏi nhà họ Ninh, Vu Tình dẫn theo hai người Từ Thừa Đức đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh, lúc đi vừa vặn là giờ ăn cơm, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát bay vào mũi.

Trong cửa hàng cũng có không ít khách ngồi, ba người Vu Tình tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, vừa ngồi xuống đã có người cầm thực đơn tới gọi đồ ăn.

Vu Tình nhìn thực đơn có chút tò mò, lần trước tới đây ăn, đều là các cô tự mình đi đến quầy thu ngân gọi, lần này đã có nhân viên phục vụ đến chờ gọi món, chẳng lẽ buổi sáng với buổi trưa không giống nhau sao.

"Ba bát mì thịt, lại thêm một phần phở hầm bắp cải, món thịt có gì?” Vu Tình tò mò hỏi, năm sáu món, nhưng không có một món thịt.

"Thịt chỉ có cá kho, hiện tại thịt lợn không cung ứng đủ, chỉ cho lãnh đạo ăn, bà muốn ăn thì nằm mơ đi.” Nhân viên phục vụ mũi vểnh lên trời nói.

Vu Tình vừa nghe liền tức giận, một đống thịt lợn nhà cô ăn cũng ăn không hết: "Cô nói chuyện kiểu gì vậy?”

"Tôi làm sao, có muốn ăn thịt cá hay không, không có tiền thì không cần giả vờ giàu đâu." Cô gái trẻ khinh bỉ nói, một thân quần áo vá còn không biết xấu hổ đến tiệm cơm ăn cơm, thật sự là mặt dày mà.

"Ai nói chúng tôi không có tiền, cô mắt chó coi thường người người khác à, tiệm cơm các cô phục vụ như vậy sao.” Vu Tình tức giận đứng dậy.

Từ Thừa Đức thấy thế lập tức kéo cánh tay Vu Tình: "Chị dâu hai, đừng nói nữa.”

Bọn họ đến từ nông thôn, cũng không thể so sánh với những công nhân chính thức này, ai nấy đều rất kiêu căng.

Hơn nữa những người này luôn luôn như thế, bọn họ đã sớm thành thói quen rồi.

"Có thích ăn hay không, không ăn thì cút ra ngoài.” Cô gái vẻ mặt châm biếm nói.

Vu Tình làm sao chịu nổi cơn tức này, trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ liền hô lên: "Lãnh đạo đâu, tôi muốn gặp lãnh đạo của tiệm cơm các cô, các người đối đãi với khách hàng như vậy à, chúng tôi nghèo một chút, nhưng cũng không thiếu của các người một xu. Các người dựa vào cái gì thấy chúng tôi là người nông thôn liền tùy ý bắt nạt, các người ăn lương thực chẳng lẽ không phải do người nông thôn chúng tôi trồng ra sao, khinh thường chúng tôi à, có bản lĩnh thì đừng có ăn lương thực nữa.”

"Bà là một bà già lại còn vô lễ thế sao." Cô gái trẻ bị lời nói của cô dọa cho một trận, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Một người phụ nữ lớn tuổi không nhịn nổi nữa, trừng mắt nhìn cô gái trẻ liền chắn người ở phía sau, nhìn Vu Tình cười theo nói: "Em gái, thật xin lỗi, cháu gái này của tôi đã quen nuông chiều. Cô là một trưởng bối, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cần gì phải so đo với một đứa nhỏ chứ?”