Chương 49

Bác gái Lưu trực tiếp muốn dùng lời nói để ngăn chặn Vu Tình.

Vu Tình lại không thích ăn thiệt, cái gì mà là trưởng bối với không trưởng bối, cô ở thời hiện đại cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, lớn hơn cô gái này có mấy tuổi, cô không bảo thì thôi.

Nhìn cô gái kia, Vu Tình quét ánh mắt sắc bén qua, lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi."

“Thím à, tôi không muốn." Lưu Mộng Nam gương mặt không tình nguyện.

Bác gái Lưu không ngờ tới người phụ nữ trước mắt này vẫn không tha thứ, sắc mặt lập tức khó coi: “Em gái, đây là cô cố ý không để cho chúng tôi dễ sống có phải không, vậy mời cô đi cho, tiệm cơm của chúng tôi không hoan nghênh loại người như thế này.”

“Chị dâu hai, chúng ta đi thôi, người ở tiệm cơm quốc doanh vẫn luôn như vậy, chúng ta không quyền không thế người ta sẽ không sợ chúng ta đâu." Từ Thừa Đức nói nhỏ.

Trong lòng Vu Tình vẫn tức giận, nhưng lại không thể không nhịn cơn tức này, Từ Thừa Đức nói đúng, bọn họ không quyền không thế nhất định sẽ bị bắt nạt.

Nhìn hai người vênh váo hống hách kia, Vu Tình hít sâu một hơi muốn rời đi, vừa đi tới cửa đã đυ.ng phải Tôn Hoài Anh.

Tôn Hoài Anh đương nhiên cũng nhìn thấy Vu Tình, lập tức cười đi tới: "Chị dâu đến ăn cơm à? Chị ăn chưa, chúng ta cùng ăn đi."

"Chúng tôi không thể ăn." Từ Hiếu Nghĩa thấp giọng nói.

Tôn Hoài Anh vẻ mặt tò mò: "Chuyện gì xảy ra vậy?”

"Còn không phải là những nhân viên phục vụ này mắt chó coi thường người khác, nói chúng tôi không ăn nổi món ăn này, chúng tôi nói vài câu thì đuổi chúng tôi ra ngoài." Từ Thừa Đức vẻ mặt tức giận.

Tôn Hoài Anh nghe xong chuyện cũng là vẻ mặt tức giận, kéo Vu Tình nói với người đàn ông: "Kiếm Phong, đây là chị dâu lúc trước bán thịt lợn cho em, tính chị ấy rất tốt.”

Hồ Kiếm Phong nghe vợ nói xong, liền biết cô ấy muốn mình làm chủ cho người phụ nữ này, dù sao cũng là người đã giúp mình giải quyết một phiền não lớn, anh ta gật gật đầu đi vào trong tiệm cơm.

Vào tiệm cơm, bác gái vừa rồi lập tức chạy tới, nhìn Vu Tình nhíu mày: "Sao cô lại vào đây, tiệm cơm của chúng tôi không hoan nghênh cô.”

"Không hoan nghênh ai, lãnh đạo của các người có ở đây không, nói Hồ Kiếm Phong tôi tìm anh ta." Hồ Kiếm Phong nói xong liền tìm một chỗ ngồi xuống.

Tôn Hoài Anh kéo mấy người Vu Tình cùng ngồi xuống.

Lần này bác gái Lưu có chút hoảng hốt, đồ mà người đàn ông trước mắt này mặc vừa nhìn đã biết là cán bộ quốc gia, người này đi cùng với em gái vừa rồi, hẳn là tìm lãnh đạo của các cô tính sổ.

"Bác cả, người đó là ai vậy, sao ông ấy lại mang theo người phụ nữ kia vào đây." Lưu Mộng Nam tràn đầy nghi hoặc.

Trong lòng bác gái Lưu hoảng hốt, lập tức đi đến văn phòng, tìm thấy lãnh đạo thì thông báo một tiếng.

Lãnh đạo tiệm cơm vừa nghe thấy tên Hồ Kiếm Phong, lập tức chạy ra ngoài, nhìn vẻ mặt Hồ Kiếm Phong lấy lòng tươi cười: "Sao chủ nhiệm Hồ lại tới đây vậy, mau mau mau, tiệm cơm của chúng ta hôm nay không phải có thịt lợn mới tới sao, cho chủ nhiệm Hồ món thịt kho tàu đặc trưng của chúng ta.”

Hồ Kiếm Phong lắc đầu: "Không cần, hôm nay tôi đến tìm anh để hỏi một chuyện?”

"Có chuyện gì mời ngài nói?" Lãnh đạo tiệm cơm âm thầm đổ mồ hôi lạnh nói, chắc là anh ta không làm gì sai đâu.

Sắc mặt bác gái Lưu trắng bệch, chủ nhiệm, người này lại là chủ nhiệm, xong đời rồi, bà ta đã chọc vào bạn của chủ nhiệm, chuyện này phải làm sao đây.

"Tiệm cơm của các người bây giờ gặp ai cũng tuyển à, tiệm cơm của chúng ta làm gì, chính là phục vụ tất cả khách hàng đến ăn cơm, các người ngược lại mắt chó coi thường người khác, nhìn vẻ bề ngoài để tiếp đãi, đuổi thẳng khách ra ngoài. Nhà nước trả tiền cho các người để làm việc, mà các người lại làm ra loại chuyện như vậy sao?” Hồ Kiếm Phong lạnh lùng nói.

Sắc mặt lãnh đạo tiệm cơm lập tức trắng bệch: "Chủ nhiệm, lời này của ngài tôi không hiểu, tiệm cơm của chúng tôi luôn tận tâm tận lực với khách hàng, không có chuyện như ngài nói đâu!”

"Chị Lưu, chuyện gì xảy ra vậy?" Lãnh đạo tiệm cơm nhìn về phía bác gái Lưu chất vấn.

Bắp đùi của bác gái Lưu lập tức như nhũn ra, thân thể run rẩy, nhìn lãnh đạo chỉ chỉ Lưu Mộng Nam: "Lãnh đạo, là đứa nhỏ Mộng Nam này không hiểu chuyện, thấy em gái này ăn mặc rách nát liền đuổi người ta ra ngoài.”

"Cô là Lưu Mộng Nam đúng không, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, tiệm cơm của chúng tôi không nhận nổi loại người như cô." Tôn Bân thở phì phò nói.

Cô gái kia do anh ta nể mặt bác gái Lưu mới giữ lại, vốn anh ta thấy cô nhóc này lanh lợi, dự định tháng sau sẽ cho cô ta lên chính thức, như này coi như là thôi đi.

Lưu Mộng Nam vừa nghe sắp bị mất việc, trong lòng lập tức hoảng hốt, công việc của cô ta rất tốt, bác cả của cô ta còn nói lãnh đạo muốn cho cô ta lên chính thức nữa cơ.

Chỉ thiếu một bước nữa thôi là cô ta có thể đến trấn, không cần phải làm việc dưới ruộng, giặt giũ quần áo và nấu cơm như ở nông thôn, tất cả đều biến mất rồi.

Nhìn Tôn Bân, cô ta trực tiếp quỳ xuống: "Lãnh đạo, cầu xin chú đừng đuổi cháu đi, sau này cháu nhất định sẽ sửa sai.”

"Chị Lưu, mau bảo cô ta đi đi." Tôn Bân không kiên nhẫn nói.

Vì một cô nhóc mà nháo với chủ nhiệm, anh ta cũng không có lá gan này.

"Mộng Nam, nếu không phải cháu mắt chó coi thường người khác, xem thường em gái kia, thì cháu sẽ đến mức như thế này sao? Mau đi thôi." Bác gái Lưu lạnh lùng nói.

Lưu Mộng Nam vừa nghe đến thím kia, cô ta lập tức đi về phía Vu Tình: "Thím ơi, cháu sai rồi, thím tha thứ cho cháu đi, cháu xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi thím ạ.”

Vu Tình lạnh lùng nhìn cô ta lui về phía sau vài bước.

Tôn Bân lại lên tiếng, ánh mắt mang theo chút uy hϊếp nhìn cô ta một cái: "Chị Lưu, mau dẫn cô ta đi.”

Bác gái Lưu nhìn thấy ánh mắt lãnh đạo trong lòng một trận e ngại, kéo Lưu Mộng Nam đang khóc sướt mướt rời đi.

Vu Tình cũng không có tâm trạng ăn cơm ở tiệm cơm này nữa, nhìn Tôn Hoài Anh một cái, nói một tiếng cảm ơn, cô dẫn theo hai người Từ Thừa Đức đi đến một tiệm cơm khác.

Thị trấn Tây Trần có hai tiệm cơm, một là của doanh nghiệp nhà nước, một tiệm khác nghe nói hình như là của tư nhân, thời đại này mọi người đều cảm thấy đi tiệm cơm tư nhân rất mất mặt, vì thế nhiều người ngại mặt mũi đều đi đến tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước.

So sánh như vậy, có vẻ như việc kinh doanh của tiệm cơm tư nhân này rất vắng vẻ.

Lúc Vu Tình đến, tiệm cơm chỉ rải rác có mấy bàn khách đang ngồi.

Có điều thái độ phục vụ của nhà này tốt hơn rất nhiều, Vu Tình vừa vào cửa đã có người dẫn các cô đến tìm một chỗ ngồi xuống: "Xin chào, mọi người muốn ăn gì?”

"Ở đây có món thịt không?" Vu Tình bình thản hỏi.

Người phục vụ gật đầu: "Có thịt cá.”

"Vậy tôi muốn một phần cá kho, thêm ba phần mì sợi thịt, hai cái bánh thịt nữa." Vu Tình cầm thực đơn nói.

"Tổng cộng là 5 đồng.”

Vu Tình đưa tiền, nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.

Khoảng mười lăm sau, đồ ăn đã chuẩn bị xong.

Ba bát mì nóng hổi, mỗi bát đều đầy ú ụ, Vu Tình nhìn lượng mì nhiều như vậy, trong nháy mắt cảm giác ăn không hết.

Cá kho cũng không nhỏ, một con phải lớn hơn ba cân, bánh thịt càng lớn giống như bàn tay của đàn ông trưởng thành.

Mì Vu Tình ăn được một nửa thì không ăn nổi nữa, tuy tiệm cơm này làm đủ lượng, nhưng hương vị không ngon bằng tiệm cơm quốc doanh.

Từ Hiếu Nghĩa và Từ Thừa Đức không chỉ ăn hết mì, nước canh cũng uống hết sạch, thịt cá và bánh nướng cũng không còn một chút nào.

Ăn no uống đủ, ba người mới lái xe bò về thôn.

Sau khi về đến nhà, Vu Tình bảo Từ Hiếu Nghĩa đi trả lại con bò cho bác Mã, cô cầm một đồng tiền từ trong túi áo ra để cảm ơn Từ Thừa Đức: "Em ba, tiền này em cầm lấy đi, hôm nay cảm ơn em rất nhiều. Vợ thằng cả, lấy năm cân thịt ra đưa cho chú út của con mang về.”

Từ Thừa Đức biết chị dâu hai kiếm được rất nhiều tiền, trực tiếp nhận lấy một đồng tiền này: "Cảm ơn chị dâu.”

Lý Mai cầm một miếng thịt lợn khoảng năm cân vội vàng chạy ra, đưa thịt cho Từ Thừa Đức.